Nghe chú Lê bất thình lình nói một câu không đầu không đuôi như vậy, tôi lập tức khó hiểu, nhưng vừa định hỏi lại, thì nghe thấy hướng dẫn viên du lịch vừa rồi lên lầu đi xuống dưới nói: "Các cô các chú, vừa rồi cháu lên lầu nhìn, hoàn cảnh bên trên còn có thể ở, tất cả mọi người đều lấy hết đồ đạc của mình đi lên cùng cháu nào!"
Phía dưới mấy du khách nghe thế thì sôi nổi đứng lên khỏi mặt đất, lục tục lên lầu hai. Thấy những người này đều lên lầu rồi, tôi hối hận: "Chết tiệt, sớm biết lầu hai cũng có thể ở, chúng ta đã lên trước rồi, sao còn phải trông coi mấy cỗ quan tài này mà ngủ chứ?"
Không nghĩ tới chú Lê lại nói một câu không thể hiểu được: "Nếu là chú thì thà rằng trông mấy cỗ quan tài này cũng không lên lầu hai đi ngủ!"
Ngay lúc ấy tôi nghe không hiểu ý trong lời nói của chú Lê, còn ở đó hối hận vì không chiếm trước lầu hai. Đúng lúc này, hướng dẫn viên du lịch vừa rồi còn vô cùng vui vẻ đi lên lầu, thế nhưng lại hoảng loạn chạy xuống nói: "Các vị, trước khi chúng tôi tới có nhìn thấy một cặp vợ chồng trung niên hơn năm mươi tuổi đi qua đây không?"
Tôi nghe xong bèn lắc đầu đáp: "Trừ nhóm khách du lịch này của anh, chúng tôi không gặp ai nữa."
Hướng dẫn viên du lịch nghe xong sắc mặt xanh mét, liên tục nói: "Xong rồi, xong rồi, đang êm đẹp sao lại lạc hai người chứ? Hôm nay đã tối rồi, nếu họ xảy ra chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac-dich/5001946/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.