Cả một bàn đồ đặc sản miền núi lớn như vậy, mà bí thư Vương vẫn còn tỏ vẻ tiếc nuối nói: "Bây giờ không được như xưa, kiểm tra quá nghiêm ngặt, nhiều thứ giờ không kiếm được nữa, nếu là mười năm trước, mấy thứ như tay gấu, hổ tiên*... có là gì."
* Hổ tiên là một loại thuốc Đông y dùng để bổ thận tráng dương, thường chính là d**ng v*t khô ráo của động vật họ mèo.
Tôi nghe mà không nói lên lời, đừng nhìn những thứ này trông đơn giản, nhưng đây tuyệt đối không phải những món tầm thường. Bây giờ mọi người đều chú ý đến những nguyên liệu mới, thiên về thuần tự nhiên, cho nên những thứ này không thể nói là không quý giá!
Sau khi ăn cơm, ngoại trừ súng, các thiết bị cơ bản đều đã chuẩn bị xong, vì nghĩ ngày mai sẽ có một trận chiến ác liệt, nên chúng tôi đi ngủ sớm.
Lúc chuẩn bị ngủ, tôi hỏi Đinh Nhất: "Ngày mai xuống hầm anh có sợ không?"
Đinh Nhất cười ha ha nói: "Sợ hãi? Tôi trời sinh không biết sợ là gì... Còn cậu, ngày mai xuống đó linh hoạt lên, mặc dù đó có thể là quái vật, nhưng tôi vẫn có cảm giác có liên quan đến tai nạn hầm mỏ trước giải phóng, cho nên ngày mai chắc chắn phải cẩn thận, biết không?"
Tôi biết Đinh Nhất bình thường không phải là người nói nhiều, hôm nay anh ta nói nhiều như vậy, chắc chắn không tự tin lắm với tình hình dưới hầm. Nhưng cũng không biết vì sao, chỉ cần có Đinh Nhất bên cạnh, tôi không thấy sợ hãi gì cả.
Tôi ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac-dich/5001926/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.