Tống Nghiêm nghe thế thì lắc đầu bảo: "Họ chẳng nói gì với anh cả, chỉ nói mình không có quyền giải thích những việc này."
Lúc này lão Triệu lại chen vào nói: "Anh thấy hai cánh tay kia rồi, không có gì đặc biệt, nhưng từ bề mặt vết thương, chắc là bị lực từ bên ngoài kéo mạnh ra!"
Nghe lão Triệu nói như vậy, tôi2không khỏi căng thẳng, phải dùng bao nhiêu lực mới có thể giật đứt hẳn cánh tay của một người sống ra chứ! Bây giờ có thể nói chúng tôi hoàn toàn không có chút thông tin nào với tình hình dưới hầm mỏ, căn bản không thể tưởng tượng được nguyên nhân dẫn đến kết quả này.
Nghĩ đến đây, tôi bèn hỏi Tống Nghiêm: "Hai cánh5tay của Tống Vĩ đang ở đâu?"
"Được anh gửi tạm ở nhà tang lễ, anh sợ sẽ bị thối rữa khi để ở bên ngoài thời gian dài." Tống Nghiêm nói.
Tôi gật đầu: "Được rồi, vậy giờ anh dẫn em đi xem hai cánh tay kia đi! Thử xem em có thể cảm nhận được gì trên đó hay không..."
Sau khi tới nhà tang lễ, Tống Nghiêm6đi lo thủ tục, lão Triệu đứng bên cạnh hỏi nhỏ tôi: "Tiến Bảo, cậu thật sự có thể thông linh với người chết ư?"
Tôi nghe thế thì khẽ cười nói: "Em không có bản lĩnh lớn như vậy đâu, em tìm kiếm thi thể dựa vào tàn hồn của người chết, cũng chính là một số ký ức lúc còn sống."
"Vậy phải thông qua cái gì5để cảm nhận ký ức lúc còn sống của người chết?" Lão Triệu tiếp tục truy hỏi.
Tôi thấy anh ấy nghiêm túc như vậy, cũng ngại đùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac-dich/5001920/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.