Bà nội Hồ suy nghĩ rồi nói: "Cũng không phải không thể cứu, nhưng mà muốn ta cứu cô ấy cũng phải công bằng chứ? Nói thật cho cậu biết nhé, cách bình thường không cứu được cô ấy, thời điểm đến là cô ấy chắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Biện pháp duy nhất chính là ta cho cô ấy mượn nội đan của mình hai mươi năm, như vậy cô ấy có thể lại có hai mươi năm dương thọ."
Tôi vừa nghe thì hồ hởi nói: "Thật ư? Vậy rất cám ơn bà!"
Nhưng không ngờ bà nội Hồ lại lắc đầu: "Đừng vội cám ơn trước, ta còn chưa nói muốn đem nội đan cho cô ấy mượn mà?"
Lòng tôi nghĩ không phải chứ, sao họ Hồ chúng nó nói chuyện đều có một kiểu đức hạnh này? Tuy nhiên người trước mặt không phải Trang Hà, tôi nhất thiết phải khách sáo mới được, vì thế tôi kiên nhẫn nói với nó: "Bà nội Hồ, bà có điều kiện gì cứ việc nói thẳng, chỉ cần cháu có thể làm được, nhất định sẽ không chối từ!"
Bà nội Hồ vừa lòng gật đầu: "Dĩ nhiên cậu có thể làm được, đó chính là chờ sau khi chú họ cậu trăm tuổi thì tiếp nhận lễ đường thần bảo hộ này, ta đây giúp cậu tự nhiên cũng chính là giúp người trong nhà!"
Tôi lập tức vỗ ngực tỏ vẻ: "Bà cứ yên tâm đi, cho dù không có chuyện này, cháu cũng đã đồng ý với chú họ là sẽ kế thừa, chỉ không biết bà đem nội đan cho chị của cháu như thế nào..."
Ánh mắt của bà nội Hồ híp lại: "Chuyện này cậu không cần bận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac-dich/5001884/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.