Sáng sớm hôm sau, tôi ngồi máy bay đến Cáp Nhĩ Tân trước, thời gian không đến hai tiếng, máy bay đã đáp xuống sân bay Thái Bình của Cáp Nhĩ Tân.
Sau đó tôi lại đổi sang đi xe buýt mới đến nhà chú họ, vẫn là dáng vẻ như cũ, chú họ biết tôi sẽ đến nên ở đầu thôn chờ tôi từ sớm, trong nháy mắt nhìn thấy chú họ, tôi lại có cảm giác muốn khóc...
Tôi đi vội vàng, cũng không nghĩ tới thời tiết Đông Bắc lạnh lên nhanh như vậy, vừa mới hết tháng nóng nhất vài ngày mà cũng đã cảm giác hơi lạnh lẽo. Thím họ thấy tôi ăn mặc mỏng manh thì quở trách tôi ra cửa cũng không biết xem dự báo thời tiết, nếu là bị cảm rồi thì ai gánh?
Tôi ngây ngô cười hà hà nói: "Cũng đã tới được nhà chú thím rồi, sao chú thím có thể để cháu bị đông lạnh cảm mạo chứ?"
Thím họ thấy tôi không hăng hái bằng lần trước tới đây, bèn hỏi có phải tôi lo lắng cho bệnh của Chiêu Tài hay không. Tôi gật đầu nói: "Bệnh này cũng không phải là giỡn chơi, nếu chuyển biến xấu có thể không qua được năm sau..."
Thím họ nghe thế thì giật mình: "Mẹ ơi, nghiêm trọng như vậy à?!"
Tôi gật đầu, sau đó nói với chú họ đang đứng dưới sàn bận rộn thêm củi lửa vào lò sưởi: "Chú họ, chú cũng đừng giấu cháu, cháu biết lúc trước nhất định chú đã từng tính qua cho Chiêu Tài, hẳn là không phải mệnh cách này mà? Lần đó chị ấy hôn mê sâu tỉnh lại không phải nên là đại nạn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac-dich/5001881/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.