Sở Thiên Nhất vui vẻ thay quần áo của tôi, còn nói tôi rất cẩn thận, biết mang theo một bộ quần áo sạch khác để dự phòng. Nhưng lúc này tôi đã không còn tâm tư nào nghe cậu ta nói nữa, chỉ chăm chăm muốn tìm cơ hội ra tay.
Trên người tôi mang theo con dao giải phẫu, mấy lần đi phía sau cậu ta định ra tay, nhưng cuối cùng lại không có đủ dũng khí. Ngay tại lúc tôi sắp từ bỏ ý định, thì đột nhiên Thiên Nhất trượt chân, ngã lăn xuống một đoạn dốc.
Tôi cuống quít chạy xuống tìm, phát hiện đầu của cậu ta bị đụng vào đá, đã hôn mê bất tỉnh. Cứu? Hay là giết cậu ta đây? Hai lựa chọn này không ngừng xuất hiện trong đầu tôi, nhưng ngay lúc còn chưa chọn lựa được, tôi vẫn cõng cậu ta rời khỏi đó.
Chiều cao của chúng tôi sấp sỉ nhau, tôi phải tốn rất nhiều sức mới đưa được cậu ta lên chỗ cao, cả người mệt lử. Thế là tôi ngồi trên mặt đất một lúc để hồi lại sức, ngay lúc này, tôi đưa ra lựa chọn...
Tôi kéo Sở Thiên Nhất đến một rừng cây khá dày, lúc đó cậu ta vẫn còn một chút tri giác, ánh mắt cậu ta khi đó, đến bây giờ tôi cũng không thể quên được, thắc mắc? Mê man? Không hiểu gì cả...
Tính mạng con người thật ra rất yếu đuối, tôi chỉ cần dùng dao mổ cắt nhẹ vào động mạch cổ của cậu ta là máu chảy ra ngay. Vì sợ làm bẩn quần áo nên trước đó tôi còn đào trên đất một cái hố nhỏ để hứng máu, máu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac-dich/5001748/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.