Không ngờ đúng lúc tôi định đi theo hướng của chú chó cứu hộ, thì đột nhiên vấp vào một thứ, cả người đổ nhào về phía trước, sau đó ngã ầm lên một đống tuyết lớn.
Tôi còn làm ra một loạt động tác mỹ miều, làm hai người tìm kiếm cứu hộ sợ đến choáng váng, chắc họ nghĩ không biết tôi có phải đang đo đất không? Một nhân viên tìm kiếm cứu nạn chạy lại đỡ tôi dậy.
Lúc này, chú chó Labrador màu đen một mình đi đến sườn dốc tuyết phủ đằng sau, nhân viên tìm kiếm cứu nạn vừa định gọi về, thì đột nhiên nó sủa vài tiếng.
Nhân viên lập tức đi đến đó, một đồng nghiệp khác của anh ta nói có thể Tiểu Mỹ đã phát hiện ra thứ gì đó! Tiểu Mỹ chính là tên của con chó Labrador màu đen kia. Tôi cũng vội vàng đi theo, muốn xem Tiểu Mỹ đã phát hiện thứ gì?
Kết quả vừa đi đến gần, một tiếng ầm vang lên, hình ảnh của Hoắc Trường Tùng xuất hiện trong đầu tôi, anh ta đang ở dưới một tảng đá lớn, sợ hãi gọi khẽ: “Anh? Anh ở đâu? Em không nhìn thấy anh? Anh…”
Anh? Anh ta lúc đó gọi người nào là anh trai à ? Lòng tôi trầm xuống. Sao tôi chưa từng nghe việc Hoắc Trường Tùng còn có một người anh trai nữa? Sao Hoắc Trường Tùng lại liên tục gọi anh?
Nhưng trong hình ảnh tiếp theo, Hoắc Trường Tùng lại quát lớn: “Hoắc Trường Tùng! Cái tên khốn nạn nhà anh, vứt em ở đây không thèm để ý à? Anh quay lại mau, em sợ lắm đấy!”
Không đúng! Anh ta nói Hoắc Trường Tùng bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac-dich/5001707/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.