Ba chúng tôi đều cho rằng người làm việc này không phải nhóm Tống Ba, vì họ không có động cơ! Trước đó chúng tôi chưa từng gặp những người trong nhóm họ, mục đích lần này của chúng tôi cũng không phải là leo l*n đ*nh Everest, có thể nói là không hề có quan hệ lợi ích gì hết.
Về phần Đa Cát và Hoắc Trường Lâm… trong phút chốc, rất khó phân biệt được ai ngay ai gian trong hai người họ. Tuy nhìn thì có vẻ đều không có gì khả nghi, nhưng đồng thời cũng là hai người khả nghi nhất.
Chẳng lẽ Đa Cát muốn giết chúng tôi trên núi, sau đó cướp của? Nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt chất phác kia, tôi thật sự rất khó mà tin được mọi chuyện là do anh ta làm.
Lúc này, Đa Cát đến gọi chúng tôi ăn cơm, thấy bình dưỡng khí của chúng tôi bị đâm vỡ thì cũng tái mặt, không nghĩ ra được là ai làm. Nhìn vẻ mặt anh ta không giống giả vờ, tự cảm thấy tôi vẫn nhìn chuẩn được điểm này.
Lúc Hoắc Trường Lâm thấy bình dưỡng khí trong ba lô chúng tôi thì lại nhẹ nhõm nói: “Không sao, trong ba lô tôi vẫn có!” Nói xong thì lấy một cái ra đưa cho tôi: “Tiến Bảo, cậu dùng cái này trước đi.”
Tôi hồ nghi nhận bình dưỡng khí, sau đó từ từ hít thở. Xem ra cũng không phải anh ta, nếu không thì sao phải đưa bình của mình cho tôi? Anh ta vẫn có thể nói là không có, hoặc cũng bị phá hỏng rồi cơ mà?
Thật đúng là một mất mười ngờ, nhìn thì rất đơn giản, nhưng còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac-dich/5001704/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.