Ngay trong hôm đó, chúng tôi đi tìm hiểu về giáo sư Tôn này, muốn gặp ông ta. Nhưng thật không khéo, ông ta vừa đưa học sinh đi xem triển lãm ở tỉnh khác, nếu muốn gặp thì chúng tôi phải chờ thêm mấy ngày nữa.
Không còn cách nào khác, chúng tôi đành phải về khách sạn trước. Nhưng sau đó nghe nói, trong phòng vẽ tranh ở học viện Mỹ thuật có để vài pho tượng ông ta điêu khắc, nên hôm sau ba chúng tôi lại quay trở lại học viện, muốn xem thử tác phẩm của vị nghệ nhân này.
Tô Bắc Bắc liên hệ với Thôi Giác, cô ấy nghe chúng tôi muốn thưởng lãm tác phẩm của giáo sư Tôn, thì suy nghĩ một chút rồi nói: “Chiều nay không có tiết, để em đưa các anh chị đến phòng vẽ tranh mà chị Đoạn Triều Ca đã mất tích vậy, ở chỗ đó có hai tác phẩm của giáo sư Tôn.”
Khi tới tòa nhà có phòng vẽ tranh, tôi phát hiện bề ngoài của nơi này rất mới, nhưng phòng học bên trong đều đã rất cũ kĩ, chắc tầm hơn chục năm.
Loại tòa nhà cũ này có đặc điểm rất thần kỳ, chính là vào mùa hè thì rất mát mẻ. Dù bên ngoài có nóng đến thế nào, thì chỉ cần tới đây, sẽ lập tức cảm thấy sức nóng hạ xuống đến bốn, năm độ.
Tương tự như vậy, mùa đông rất lạnh, nên dù bây giờ đã là đầu xuân, nhưng tòa nhà này vẫn mang lại cảm giác lạnh buốt. Phòng vẽ tranh ở tầng hai, Thôi Giác đưa chúng tôi tới trước cửa phòng.
Cô ấy gõ cửa, có mấy sinh viên đang vẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac-dich/5001688/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.