Trước đó tôi cũng không ít lần nghe chuyện hộ lý, bảo mẫu ngược đãi bệnh nhân bị liệt. Bởi vì người bệnh không thể nói chuyện, căn bản không có cách nào nói cho người nhà biết. Đến tận khi người nhà xem được camera theo dõi, mới biết trên đời này thật sự có người độc ác như vậy…
Sau khi về đến nhà, tôi gọi điện cho chú họ, báo kết quả bình an cho chú.
Chú ấy nghe xong thì nói thẳng: “Cháu đúng là hồ đồ! Về sau làm việc gì cũng phải tự lượng sức, không được thì đừng nhận, đừng để đến lúc đó mạng cũng không giữ được!”
Tôi hi hi ha ha nói đùa: “Chú yên tâm, cháu còn phải chăm sóc chú lúc già nữa mà? Làm sao chết sớm được?”
Chú họ cũng không nhiều lời với tôi, chỉ dặn dò vài câu rồi cúp máy. Dù sao chú ấy cũng chỉ muốn tốt cho mình, vì tôi vẫn còn quá ít kinh nghiệm.
Đến tối, Đinh Nhất hẹn tôi ra ngoài ăn thịt nướng, hai chúng tôi ngồi ven đường ăn từng miếng một! Trước đó anh ta cũng gọi chú Lê, nhưng ông ấy lại ghét ăn ở quán ven đường. Chú ấy làm sao mà hiểu được món ngon thì chỉ có ăn ở đây mới cảm nhận được chứ.
Đêm hôm đó chúng tôi nói chuyện rất nhiều, cũng hiếm có lần nào Đinh Nhất nói nhiều như vậy. Anh ta bảo mình là người không có quá khứ, nhưng ít ra anh ra sẽ nhớ kỹ hiện tại và tương lai…
Tửu lượng của tôi có hạn, cuối cùng không biết là về nhà thế nào, chắc là nhờ Đinh Nhất giúp. Thật ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac-dich/5001684/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.