Chờ đến khi tôi được họ lôi lôi kéo kéo ngoi lên mặt nước, không biết đã bị sặc uống bao nhiêu ngụm rồi. Có điều may là thần trí vẫn còn tỉnh táo, biết mình gặp thứ gì, ai cứu mình…
Chú Lê vỗ liên tục vào lưng để tôi nôn nước hồ ra, trong số nước đó còn dính không ít bùn hồ. Tôi nhìn đống nước bùn đen sì, chợt nghĩ đến những thứ vừa ăn lúc nãy, thấy buồn nôn rồi lại ói ra.
May là buổi sáng đã ăn kha khá nên không đói bụng, nếu không chẳng biết mình còn ăn bao nhiêu thứ được làm từ đống bùn buồn nôn kia đâu? Tôi nhìn quanh, sương mù đã tản, chúng tôi đang chậm rãi lướt trên mặt nước. An Đông vẫn bị trói gô, mặt ngu dại….
“Này… vừa, vừa rồi ở dưới nước tôi nhìn thấy Trang Hà đó? Các anh có nhìn thấy anh ta không?” Tôi hỏi Đinh Nhất và La Hải.
Không ngờ hai người họ đều nói, lúc đến tìm, chỉ có mình tôi là người sống, không còn ai khác.
Lúc đầu họ xuống nước tìm một lúc, đến tận đáy hồ mới thấy tôi đứng thẳng tắp dưới đáy nước, mà đối diện tôi là một nữ thi mặc quần áo thời dân quốc. Nghe họ nói, tôi nghĩ đến tình cảnh lúc nãy, người phụ nữ muốn giữ tôi kia chính là Đỗ Quyên.
Thuyền nhanh chóng đi đến gần bờ, chủ thuyền vừa bò vừa chạy lên bờ, sau đó dùng điện thoại công cộng báo cảnh sát, nói chúng tôi phát hiện xác máy bay chìm dưới vịnh Hiệp Thạch.
Bấy giờ, chú Lê và La Hải mới tháo dây buộc An Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac-dich/5001681/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.