Tôi vừa định chỉ vào phía đối diện, ý bảo đang nói chuyện với Trang Hà, không ngờ tên gia hỏa vừa mới ngồi trên ghế giờ đã không thấy đâu!
Đinh Nhất vừa ra tới, ngửi ngửi rồi cau mày nói: “Mùi khó chịu như vậy… Trang Hà đến à?”
Tôi bất đắc dĩ gật đầu: “Anh ta đến bảo tôi đừng nhận việc kia, nói thứ đó oán khí quá nặng, sợ chúng ta không giải quyết được…”
“Sao anh ta biết chuyện này?” Đinh Nhất thắc mắc.
Tôi cũng không rõ lắc đầu: “Không biết…”
Ngày hôm sau, chúng tôi lại đến nhà họ Lê, Ngụy Tuyết Giai vẫn nhiệt tình như cũ, lần này cô ấy còn đem chiếc cúp hôm qua bày lên bàn trà. Nhưng tôi cầm rất lâu, cũng chỉ cảm nhận được những ký ức như hôm qua.
Chú Lê tính toán một lúc rồi nói: “Chuyện này cũng bình thường thôi, dù sao thứ bám trên đồ vật cũng chỉ là tàn hồn. Điều đạo diễn Lê yêu quý nhất là sự nghiệp điện ảnh của mình, cho nên những ký ức bám trên chiếc cúp này đều gắn liền với các bộ phim.”
“Vậy phải làm gì bây giờ? Không có ký ức sau khi Lê Quốc Đống lên máy bay, sẽ không biết được chuyện gì xảy ra sau đó, cũng không biết máy bay đi hướng nào…” Tôi lo lắng nói.
Chú Lê nghĩ rồi nói: “Chú nghĩ chúng ta vẫn nên xem lại nơi phát hiện ra đôi hài cũ..”
Tôi nghe vậy lại nghĩ đến Trang Hà, con hồ ly già đó đã biết từ trước rồi à? Nên tôi thì thầm kể cho chú Lê nghe chuyện tối qua mình gặp Trang Hà. Anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac-dich/5001677/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.