Chương trước
Chương sau

                  
Ping
Đông Phong đang ghi chép gì đó, vừa ghi chép vừa không ngừng liếc nhìn tường nhà, nơi có vẽ huyết ấn. Ai nấy đều tò mò, nhưng lại không dám mở lời bởi lẽ, người kia đang quá tập trung, thậm chí còn xuất hiện lấm tấm mấy giọt mồ hôi.
Chừng mười phút, Đông Phong mới nhìn vào cái điện thoại. Tin nhắn đã được gửi đến, quả nhiên là Hỏa Cốt cùng Hắc Cốt. Vả lại, Hắc Cốt rõ ràng còn có bao kiếm chứ không phải chỉ có lưỡi kiếm và chuôi như Đông Phong ban nãy nhìn thấy.
Trong đầu cô mặc định câu hỏi tại sao lại vậy, nghiễm nhiên thắc mắc nên lập tức phải điều tra nguyên nhân.
- Phong... có gì sao?
Tiểu Bắc dường như không nhịn được thêm liền mở lời. Đông Phong tay vẫn ghi chép gì đó, dừng một chút rồi khẽ nhăn mày.
- Em còn nhớ mấy họa tiết vẽ trên Hỏa Cốt không?
- Không thể nhớ chi tiết nhưng em nhớ là rất phức tạp, khá rối mắt nữa.
Đông Phong nghiêng mặt, nhìn chăm chú Tiểu Bắc một chút rồi mới mở lời tiếp.
- Đó không phải là họa tiết trang trí. Em nhìn xem, đây là bản vẽ tay của Uyển Vân.
Đông Phong vừa nói vừa đưa tờ giấy vẽ Hỏa Cốt cho Tiểu Bắc. Tiểu Bắc nhìn chăm chú tờ giấy rồi gật nhẹ đầu.
- Và nhìn lên tường kìa!
Đông Phong chỉ tay lên tường. Tiểu Bắc mơ màng đưa tầm mắt theo, cô hơi nheo mắt nhìn,mơ hồ một chốc, nhưng rồi như bừng tình, cô lại lần nữa nhìn vào tờ giấy, cuối cùng là tầm mắt rơi vào Đông Phong.
- Em nhìn ra chứ!? Họa tiết một mặt vỏ Hoả Cốt được vẽ trên huyết ấn. Hoàn toàn chính xác, chi tiết nhỏ cũng không sai phạm.
- Nhưng tại sao... Chỉ có một mặt?
Minh Nguyệt đứng cạnh đó lập tức thắc mắc. Đông Phong tay đưa lên di di thái dương. Gương mặt cô có phần mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng tập trung vào chủ đề lúc này.
- Trên đây là những chữ tượng hình được dùng từ thời cổ. Tôi chỉ có thể hiểu nôm na một chút, nghĩa là Hoả Cốt và Hắc Cốt có gì đó liên quan đến nhau nhưng dường như ở phe đối lập. Huyết ấn này để giam Hắc Cốt và hoạ tiết trên bao kiếm là chìa khoá của huyết ấn này.  Một nửa vòng tròn kia có vẽ lại một mặt của Hoả Cốt, vì vậy tôi đã nhờ bác Hồng gửi ảnh. Và cậu đoán xem có gì xảy ra?
Đông Phong đưa điện thoại cho Minh Nguyệt. Nhận lấy, chăm chú quan sát rồi lại nhìn về phía tường. Chỉ mất vài giây để Minh Nguyệt biểu lộ rõ vẻ kinh ngạc.
- Cậu nhận ra chứ!? Một nửa còn lại là hoạ tiết của Hắc Cốt. Dù mờ nhưng nhìn những nét tiêu biểu cũng có thể nhận ra!
Đông Phong đứng dậy, người cô vẫn hơi run. Mồ hôi càng lúc càng nhiều hơn.
- Như vậy chả phải mặt còn lại của hai bao kiếm sẽ là ấn để giam lại Hắc Cốt sao?
Trần Thư từ đầu đăm chiêu giờ đã mở lời. Mọi người quay ra nhìn nhau, dường như bí mật đã giải đáp gần hết, giờ chỉ còn lại bước cuối cùng là tìm ra vỏ Hắc Cốt.
- Giờ chúng ta đi tìm chìa khoá cuối cùng thôi!
Đông Phong vỗ nhẹ vai Minh Nguyệt rồi đi trước. Mọi người coi như đồng ý, khẩn trương nối gót cô.
- Nhưng làm sao chắc chắn anh ta còn giữ lại cái vỏ kiếm đó?
Tiểu Bắc lo lắng hướng Đông Phong. Đông Phong không đáp vội, cười nhẹ.
- Phong...!
- Tôi nắm rõ tính cách con người đó. Anh ta nếu có thỏa thuận gì với ai, tuyệt đối sẽ giữ lại những thứ có lợi cho mình về sau này. Anh ta có giao kèo với Hắc Cốt, không bao giờ có chuyện đưa vỏ kiếm đó rời quá xa người mình đâu. Và tôi chơi với anh ta đủ lâu để biết được rằng vỏ Hắc Cốt sẽ được cất ở đâu trong nhà! Em hãy gọi cho Trí Bình, hỏi cậu ta tình hình bên đó thế nào đi!
Đông Phong bước đi, rất nhanh đã đến trước cửa phòng Từ Khang.
- Uyển nhi, lùi lại!
Hoả Lang kéo Uyển Vân về phía sau mình rồi lần nữa lao lên. Nhưng nàng đánh khi trong đầu không có chút vệt sáng, hoàn toàn là tăm tối mù mịt.
Uyển Vân nắm chặt tay. Nàng đang tự nhủ: "mình đang làm gì thế này?". Nàng thật sự đã quá lo lắng nên quên mất rằng, bản thân thậm chí còn chẳng cầm vũ khí, cứ vậy lao ra bảo vệ Hoả Lang là sai lầm, là mang thêm lo lắng cho nữ tử kia mà thôi.
Ring ring ring
- A... Alo?
- Bình, tình hình sao rồi?
- À... không ổn lắm. Tiểu Lang bị thương nặng lắm còn anh Từ Khang vẫn vậy. Hình như còn chẳng làm sao. Với lại....
- Với lại sao? Sao rồi?
- Các cậu... Mau đến đây với tôi đi. Tôi đang đứng một mình... Sợ đến mức run chân tay rồi...!
- Uyển Vân đâu? Tưởng cậu đi theo cậu ta?
- Năm phút trước là vậy. Mà nãy cậu ta ra chỗ Tiểu Lang rồi. Còn gan to đến mức chặn đường Từ Khang nữa. Tôi nhìn chỉ muốn ngất thay cậu ta thôi.
-... Trí Bình! Đông Phong đây. Tôi cần nhờ cậu giúp một chuyện.
Đông Phong cúi người xuống quan sát gầm giường dựa vào ánh sáng điện thoại.
- Vâng. Chị cứ nói... Em sẽ giúp tất miễn là mọi người mau... Mau đến đây!
- Đưa điện thoại cho Uyển Vân giúp tôi!
- Vâng!
Trí Bình lập tức di chuyển, nhưng lại ngay tức khắc dừng lại chỉ sau đúng ba bước chân.
- Chị... chị nói gì cơ?
- Đưa điện thoại cho Uyển Vân!
- Chị... Có biết cậu ta đang đứng ở đâu không? Cậu ta đang... Đang cách hai kẻ quái vật kia có mười mấy bước chân thôi. Em không đi đâu!
Đông Phong vươn người vào gầm giường, tay nhanh chóng gỡ vật gì dính ngay dưới đó xuống.
- Tôi cũng biết là cậu nhát, nhưng không nghĩ nhát vậy đó.
Lời này của Đông Phong làm Trí Bình tự nhiên đỏ bừng mặt vì tức giận.
- Chị nói gì cơ?
- Tôi nói cậu là tên nhát gan nhất tôi từng gặp. Mỗi việc đưa điện thoại cũng không dám. Thật là....
Cạch
- Giờ tôi sẽ đến chố Uyển Vân, rồi tôi sẽ cười vào mặt chị vì dám coi thường tôi. Đợi đó!!!
Trí Bình tức giận quát một câu rồi phăng phăng chạy đến chỗ Uyển Vân đanh đứng. Cái dũng cảm của cậu ta lập tức tan biến khi đối diện là Hắc Cốt và bị hắn trừng mắt nhìn.
- Uyển... Uyển Vân... Đông Phong gọi...
Uyển Vân nhận lấy điện thoại từ cánh tay đang run bần bật của Trí Bình. Trí Bình như chỉ chờ có vậy lập tức chạy xa khỏi chỗ nàng, thậm chí còn không dám ngoảnh mặt lại.
- Uyển Vân đó à!
- Ân!?
- Tôi cần cậu về đây để khắc phong ấn! Tôi tìm được vỏ Hắc Cốt rồi!
Uyển Vân ngơ người rồi lập tức đồng tử dãn ra, hoàn toàn là kinh ngạc.
- Có vỏ sao?
- Đúng vậy. Cậu phải khẩn trương về đây. Có liên quan đến cậu!
Tút...tút...
- Đông Phong cô nương???
- Chết tiệt!!!
Đông Phong bực mình nhấn lại số. Vẫn là những tiến tút tút vô vọng.
- Chắc điện thoại Bình hết pin. Nhưng sao lại liên quan đến Uyên Vân? - Tiểu Bắc nhướn mày.
- "Máu của ta và mọi người sẽ giam cầm hắn. Khi ta suy yếu, hãy giữ hắn lại bằng chính ý chí của ngươi. Nửa còn lại!"
Đông Phong giơ vỏ Hắc Cốt lên, đầu ngón tay chỉ vào mấy kí tự trên vỏ.
- Tôi nghĩ, nửa còn lại ở đây ám chỉ Uyển Vân. Vả lại mọi người nhìn xem, mấy ấn kí trên vỏ Hắc Cốt đúng là trùng với một nửa huyết ấn nhưng ấn kí đó cũng chỉ có ở một nửa vỏ kiếm, nửa còn lại thì là mấy lời nhắn nhủ kia. Còn vỏ Hoả Cốt không phải là cả hai mặt đều có ấn kí sao! Vì vậy tôi đã suy nghĩ nãy giờ, và...
Xoẹt
Đông phong xé đôi bản vẻ tay vỏ Hoả Cốt trước sự sửng sốt của mọi người. Rồi cô ghép sát hai mặt vẽ của vỏ kiếm vào nhau.
Mọi người ban đầu vẫn tròn mắt, nhưng chỉ sau đúng vài giây, lập tức trừng mắt nhìn Đông Phong.
- Vẫn thắc mắc tại sao mấy kí tự trên vỏ Hoả Cốt rời rạc, rối mắt đến vậy. Giờ tôi mới hiểu là mình có chút sai hướng.
- Vậy bây giờ....
- Chỉ cần Uyển Vân khắc lại ấn kí của nửa còn lại lên thôi.
- Nhưng đó là huyết ấn... Lấy đâu ra máu...
- Không cần. Nửa kia được tô bằng màu đỏ ám chỉ cần máu. Nửa còn lại không có, chỉ là nét chạm khắc nên có lẽ ám chỉ chỉ cần khắc lại thôi. Nhưng kì thật... Anh ta lấy đâu ra nhiều máu như vậy?
Uyển Vân hơi run nhìn về phía Hoả Lang. Hoả Lang vẫn gồng mình đánh Hắc Cốt mặc cho thân thể thương tích ngày càng nhiều. Vết lửa đỏ trên cơ thể nàng dường như sắp tàn lụi, như là không thể chịu đựng thêm nữa.
Uyển Vân cắn răng, xoay người chạy đi. Nước mắt cứ thế tuôn rơi, không thể kiểm soát.
"Lang nhi, đợi ta"
Hộc hộc hộc
Hoả Lang mồ hôi nhễ nhại, không biết đã bao nhiêu thương tích trên cơ thể, nhưng nàng vẫn cố gắng chống trả Hắc Cốt.
- Ai nha, mỹ nhân đi cùng ngươi cũng biết điều đấy. Cao chạy xa bay trước rồi!
Hắc Cốt cười lớn, giọng điệu chế giễu vô cùng. Hoả Lang không đáp, tự nhiên khoé môi nở nụ cười khiến Hắc Cốt vô cùng kinh ngạc.
- Bị bỏ rơi vui đến vậy sao?
- Không có!
Hoả Lang thu lưỡi kiếm, ngước nhìn lên bầu trời. Cũng sắp bình minh rồi!
- Ngươi sai rồi! Nàng sẽ không bỏ rơi ta. Vả lại...
"Hoả Lang, dừng lại"
-...nàng rời khỏi chỗ này cũng tốt...
"Ta nói ngươi dừng lại, ngươi không thể kiểm soát nổi với tình trạng bây giờ, ngươi sẽ đánh mất bản thân"
-...nàng sẽ không nhìn thấy bộ dạng của ta lúc này!
"Hoả..."
- Tầng ba, quỷ!
Rầm rầm rầm
- Đông Phong cô nương!
Uyển Vân thở gấp bước vào căn phòng mật. Mọi người thấy nàng đều hiện rõ vẻ hi vọng. Đông Phong chạy đến, trên tay là một con dao găm.
- Tôi không thể giải thích. Cậu hãy khắc lại chính xác mặt này của vỏ Hỏa Cốt. Bắt đầu từ đây!
Đông Phong chỉ đầu ngón tay lên tường phía bên trái huyết ấn. Uyển Vân nhăn mày nghi hoặc.
- Có thể cứu Lang nhi không?
- Uyển Vân. Đây là cơ hội. Dù không chắc chắn nhưng là cơ hội duy nhất. Cậu phải đánh cược vào nó!
Đông Phong nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhiễm lệ kia của Uyển Vân. Cô biết nàng đang lo sợ, nhưng cũng chẳng biết an ủi sao, chỉ có thể động viên nàng thử với cơ hội có phần vô lí này.
Uyển Vân nhìn con dao trong tay, gương mặt đầy máu của Hoả Lang hiện ra. Nàng nhắm chặt mắt. Chừng mấy giây sau, tay siết chặt con dao rồi bước đến huyết ấn.
- Nhất định ta sẽ cứu được nàng!
Nét chạm khắc đầu tiên hiện lên trong huyết ấn.
Sâu trong rừng, có một cậu trai đang hoảng hốt chạy đi. Gương mặt tái mét, mồ hôi nhễ nhại.
- Chính... Chính xác là hai con quỷ rồi...
Trí Bình khẩn trương chạy vội ra khỏi khu rừng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.