Chủ ý của tôi là hy vọng Khương Nam đừng quá vất vả, an tâm ở đây, tôi không ngại chia sẻ di sản ba để lại cho y đâu.
Thấy người đẹp bị thương, tôi nóng đầu thốt lên một câu.
Câu “Em nuôi anh” vừa ra khỏi miệng, nghe cứ thấy không phù hợp sao ấy, giống như Đăng Đồ Tử* nói khoác mà không biết ngượng, muốn bao nuôi người ta, vốn dĩ tôi xấu hổ thì mặt sẽ càng đỏ hơn.
(Đăng Đồ Tử ý chỉ những kẻ háo sắc)
Quả nhiên, Khương Nam nghe tôi hùng hồn nói ra câu đó, biểu cảm biến đổi khó lường.
Ban đầu kinh ngạc và sau đó không hiểu cái gì, hắn bị tôi chọc cho bật cười: “Tiểu Cảnh, em định lấy gì nuôi anh?”
“Lấy…” Tôi định nói tôi có tiền, nhưng nghĩ lại, đó là tiền ba tôi để lại. Nói lấy tiền ba để lại cho tôi để nuôi hắn quả thực vô cùng gượng gạo. Tôi đành cúi đầu, không hề tự tin nói: “À ừm, chờ em tốt nghiệp xong sẽ kiếm tiền nuôi anh.”
Khương Nam sờ đầu tôi, mỉm cười lấy ly rượu khỏi tay tôi, dịu dàng nói: “Tiểu Cảnh, em uống say rồi.”
Khương Nam lớn hơn tôi vài tuổi, tao nhã trưởng thành. Hắn rất thích đối xử với tôi như đối xử với một đứa trẻ.
Tôi bị xoa đầu, vô cùng bất mãn.
Nói gì thì nói, uống rượu vào bố mày đứng đầu cả thế giới.
Tôi lớn tiếng kháng nghị: “Em không có say, em nói thật. Anh Nam, em nuôi anh.”
“Được, sau này em kiếm được tiền rồi hẵng nói nhé.” Dường như nụ cười của Khương Nam méo hơn lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke/768096/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.