Nói rồi Tấn Lang cũng bước tới cúi đầu trước Nguyệt Vân.
“Xin lỗi cô rất nhiều, tất cả là tại thằng cháu ngu dốt của tôi đã làm ảnh hưởng không ít nhiều tới cô. Nay tôi dẫn nó tới đây gập đầu tạ lỗi với cô.”
Nói xong ông ta quỳ xuống cùng với đứa cháu Hà Trung, hai người vừa quỳ vừa đập đầu tạ lỗi, Hà Trung vừa dập vừa nói.
“Tất cả ngọn nguồn đều là do tên khốn Trần Đôn, vì tôi mê tiền tôi không nghĩ tới ngày này cho tôi xin lỗi cô rất rất nhiều.”
Nguyệt Vân đơ người, nước mắt rơi dài trên má thành từng dòng. Từ chuyện vui chỉ trong chốc lát tất cả đã tan thành mây khói. Cô ngã khụy xuống đất mà khóc.
Ánh Thu nhận ra người đàn ông khi trước đứng ở nhà mình nhận là tài xế taxi. Giờ lại là ông chủ của tập đoàn Hải Trí cũng khom người chui xuống bàn trốn.
Thu Cát lúc này cũng vội vã tính chạy lên phía chỗ con gái định an ủi.
Trên cổ bà ta đang đeo chiếc dây chuyền Khuynh Thành Chí Luyến mà Trần Đôn đã tặng.
Vừa toang bước lên thì đã bị một người đàn ông chặn đầu.
“Dừng bước, tôi còn chuyện phải nói với bà đó.”
“Cái gì ông là ai?”
Chưa kịp dứt khỏi tò mò ông ta vung tay nhanh như cắt dựt lấy sợi dây chuyền đeo trên cổ của Thu Cát.
“Ông, ông làm cái gì vậy cơ chứ.”
“Nãy giờ tôi chưa giới thiệu nhỉ. Tôi là Kim Văn Phúc ông chủ của tiệm vàng trang sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-danh-gia/2653236/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.