“Chồng ơi, tha lỗi cho em.”
Trong điện thoại cất lên tiếng khóc lo lắng của Nguyệt Vân.
Nghe vậy trong lòng của Quốc Thiên càng thêm đau nhói, tâm cang bắt đầu bị lay động.
Quốc Thiên đưa tay tát vào mặt hai phát đau điếng như để cố chấn tỉnh lại bản thân.
“Không được dao động.”
Rồi anh lạnh lùng nói.
“Cô gọi tôi làm gì nữa hả? Cô đã đồng ý với tên cặn bã kia rồi mắc cớ gì lại gọi cho tôi. Cô không sợ chồng sắp cưới của mình ghen sao với cả tôi là hạn cặn bã không xứng đáng với nhà cô.”
Nguyệt Vân khóc lóc nói.
“Không, em không có, em không đồng ý người duy nhất là chồng của em chỉ có mình anh thôi.”
“Cô nói vậy là sao hả. Rõ ràng cô đồng ý với tên cặn bã kia rồi vậy mà giờ lại nói như vậy. Cô không thấy mình có lỗi với chồng hay sao.”
“Em có lỗi với anh chứ còn tên khốn kia hắn có là gì với em đâu. Tại em, do em mà ra chính em là người đã gây tổn thương cho anh. Giờ anh ở đâu em muốn gặp anh nói chuyện. Anh bỏ đi em gọi anh không được em lo lắng khóc không ngừng từ sớm tới giờ.”
Nghe tới đây, Quốc Thiên cũng nguôi giận bớt nhưng vẫn có vẻ còn cay.
“Thôi bây giờ tôi không muốn gặp cô, tôi muốn ở một mình.”
“Ông xã à, em van xin anh đấy hãy cho em gặp anh nói chuyện cho rõ được không. Gặp anh rồi anh muốn làm gì em cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-danh-gia/2653218/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.