Vóc người của Lan Ngọc cao gầy, có lẽ là cao một mét bảy, đường cong ba vòng của cô rất đẹp và nổi bật, lúc bước đi thì dáng người uyển chuyển thướt tha, khiến Quốc Thiên cũng muốn…
Lan Ngọc quay lại hỏi.
“Anh thấy thế nào hả?”
Quốc Thiên bất giác lỡ miệng nói.
“Đẹp quá là đẹp luôn.”
Lan Ngọc tỏ vẻ thắc mắc rồi cô ngoái lại nhìn sau mình thì khuôn mặt cô ửng đỏ. Lúc này cô mới biết Quốc Thiên nãy giờ nhìn ngắm sau lưng mình, Lan Ngọc biết trên người cô có những chỗ đặc biệt, bà nội cô cũng đã nói cho cô biết trước nhưng với tình cảnh hiện tại khen thế thì sao cô chịu được.
“Cái tên…”
Lan Ngọc muốn mắng Quốc Thiên nhưng không lẽ lại mắng dở hơi như vậy liền tiến tới chỗ Quốc Thiên, mặt hơi ửng đỏ nói.
“Này anh đi trước đi, tôi đi sau.”
Quốc Thiên ngạc nhiên.
“Ớ tôi có biết đường đâu mà đi trước.”
“Tôi không cần biết, anh đi trước đi tôi sẽ chỉ đường cho anh.”
Quốc Thiên mới ngớ người nhận ra khi nãy mình có lỡ khen Lan Ngọc, có vẻ cô ấy rất tức giận nên cũng dặn lòng lại.
“Kiềm hãm lại đi cái tên này.”
“Này anh đang lẩm bẩm gì thế?” Lan Ngọc hai má vẫn ửng đỏ hỏi.
“À không có gì đâu, thôi vậy tôi đi trước lạc là do cô à nghen.”
Theo sự chỉ dẫn của Lan Ngọc, hai người đã tới trước của phòng khám bệnh.
Quốc Thiên đang đưa mắt nhìn xung quanh thì bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-danh-gia/2653197/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.