“Ối dì ơi, dì tỉnh lại rồi ạ.”
Trung Khôi òa lên vui mừng như là người nhà được trúng số.
“Trung Khôi, là cậu à.” Vương Giang cất giọng.
“Dì ơi, dì còn nhớ con à. Thật là quý quá.”
Rồi trò chuyện với nhau vài câu, Quốc Thiên quay sang nói.
“Chà cậu qua đúng lúc quá, tôi đang định làm thủ tục xuất viện cho mẹ mình. Lát nữa cậu giúp tôi dọn dẹp một ít đồ nhé.”
“Được thôi, chuyện này cứ để tôi lo cơ mà Quốc Thiên ra ngoài tôi nói cái này tí.”
Nói rồi, Trung Khôi kéo tay Quốc Thiên ra trước phòng nói thì thầm.
“Này, Quốc Thiên cậu thật lòng muốn về sao?”
“Sao cậu lại hỏi tôi như vậy? Có chuyện gì sao.”
“Tôi không có ý gì nhưng mà thực chất là cậu phải trở về nhà họ Đào đó à?”
Trung Khôi lo lắng hỏi.
“Tôi cũng chưa biết nữa nhưng có lẽ chắc vậy.”
“Này cậu điên rồi à, nghĩ sao mà lại quay về cái nhà ấy chứ. Bọn họ coi cậu không ra gì. Chửi mắng cậu thậm tệ tới vậy mà cậu còn muốn trở về nữa cơ à.”
“Haha, chỉ là đùa chút thôi chứ tôi còn chưa biết nữa. Chắc có lẽ ra thuê khách sạn ở đã rồi hẵng tính sau.” Quốc Thiên nhún vai nói.
“Ở khách sạn hả? Cậu tiền đâu mà có mà ở khách sạn kia chứ.”
Quốc Thiên thản nhiên nói. “Mẹ tôi có.”
Nghe tới đây, Trung Khôi gật gù vẻ cam tâm. Vì anh biết rằng trước đây Vương Giang cũng là một quý bà giàu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-danh-gia/2653181/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.