Cho dù Tử Hàm giải thích mình không phải Huyên Hoa là chuyện thật, nhưng tất cả mọi người đắm chìm ở trong vui sướng, căn bản là không tin lời của nàng, hơn nữa Huyền Dực lại khẳng định nói nàng bị cái gì kích thích hoặc thương tổn mới không nhớ kỹ chuyện trước kia, cho nên tâm nguyện muốn gặp lại Huyên Hoa nhiều năm qua của mọi người cứ như vậy mà thành.
Ăn cơm trưa cùng nhau, một bàn có bảy người, trừ bỏ Tử Hàm cùng Huyền Dực ra, chính là cha mẹ của Huyên Hoa, còn có Huyên Văn, cùng với thê tử của hắn và đứa con mới mấy tuổi.
Trong bữa tiệc, Tử Hàm mới biết được, hai mắt của mẫu thân Huyên Hoa là khóc mù, bởi vì mất đi Huyên Hoa, ngày đêm nhớ mong, khóc, mới mù, có thể thấy vị mẫu thân này yêu nữ nhi của mình cỡ nào.
Mà Huyền Dực cũng đơn giản kể lại quá trình tìm được Tử Hàm như thế nào, mọi người ngồi cùng một chỗ dùng bữa đều rất cao hứng.
Dùng xong bữa trưa, Tử Hàm ở lại cùng cha mẹ bồi đắp cảm tình, Huyền Dực thì không biết đàm luận cái gì với Huyên Văn, giống như.... Giống như thật là người một nhà.
Tử Hàm từ lúc bắt đầu tới nay không có xưng hô phụ thân cùng mẫu thân, xưng hô như vậy đối nàng mà nói rất xa lạ.
"Huyên Hoa a, nếu trở về, sau này phải ổn định vững chắc cùng Huyền Dực qua ngày, không nên rời khỏi chúng ta nữa, nương già rồi, cũng không chịu nổi nỗi khổ nhớ mong nữa." Đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thiep-bi-bo-cua-vuong-gia-manh-tuong/2034637/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.