Tử Hàm và Huyền Dực nắm tay trở về, Huyền Dực có chút không tha đưa Tử Hàm đi vào tiểu lâu Tử Hàm ở, tay hơi hơi buông lỏng, Tử Hàm rút tay ra.
“Ta mệt chết đi, muốn nghỉ ngơi.” Tử Hàm không có ý định mời Huyền Dực vào, hơn nữa cho thấy rất rõ mình muốn ở một mình một lúc, Huyền Dực sao lại là người không có ánh mắt, lập tức cười nói: "Được, bữa tối ta bảo người đưa vào trong phòng cho ngươi, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.”
Tử Hàm gật đầu, xoay người đẩy cửa ra rồi đi vào, Huyền Dực vẫn còn đứng ở chỗ đó, sau khi Tử Hàm đóng cửa nhìn Huyền Dực một cái, cuối cùng đóng cửa chặt lại.
Mệt! Tử Hàm uể oải ngã xuống trên giường, nhắm mắt lại, mặt Triển Vân qua lại xuất hiện trong đầu nàng, mặt Huyền Dực cũng thóang hiện qua lại, Tử Hàm phiền lòng nóng nảy, dùng sức lắc đầu, nhỏ tiếng nói: "Đi ngủ, không cần nghĩ không cần nghĩ!”
Thật sâu thở dài, nhắm mắt dưỡng thần, một hồi liền ngủ, bữa tối đưa đến cũng không ăn, vẫn ngủ thẳng tới sáng ngày thứ hai.
Ánh nắng ban mai chợt lên, gà gáy nhiều tiếng, chim tước trên cành cây cũng dậy thật sớm líu ríu kêu vui mừng, đây hình như là hình dung sáng sớm, Tử Hàm còn buồn ngủ, vươn tay dụi dụi mắt nhìn, tỉnh lại.
Mà lúc này cũng truyền tới tiếng gõ cửa “Cốc cốc”, Tử Hàm ngồi dậy, lười biếng nói: "Tiến vào."
Giọng hạ xuống, cửa két một tiếng mở ra, một nha hoàn bưng nước rửa mặt dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thiep-bi-bo-cua-vuong-gia-manh-tuong/2034630/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.