Triển Vân được ra khỏi thành, Huyền Dực mặc dù nham hiểm, nhưng với Tử Hàm vẫn là giữ chữ tín, cũng không có ngầm hạ sát thủ.
Trên tay chân Triển Vân đều là xích, hắn đứng ở trên bãi cỏ vùng ngoại ô, ngẩng đầu nhìn triều dương (mặt trời buổi chiều),không thể từ chuyện Tử Hàm là thê tử của Huyền Dực giải thoát đi ra.
Cho đến giờ phút này, hắn bắt đầu có một chút hiểu được bản thân mình vì sao lại liều lĩnh xâm nhập Yển Thành, chỉ vì cái người phụ nữ mơ hồ mà ngu ngốc đó, cũng có chút hiểu được, chính mình nghe thấy nàng đúng là thê tử của người khác thì phút chốc cảm nhận được thống khổ, là vì cái gì.
Loại cảm giác đó, noí không lên lời, thực khó chịu, muốn huỷ diệt hết mọi thứ, muốn cướp đi mọi thứ.
Triển Vân chậm rãi bước hai bước về phía trước, lại quay lại xem Yển thành, Tử Hàm ở ngay bên trong, tại nơi đó bên cạnh trượng phu của nàng, tâm phiền chán và phát điên một hồi, lại chẳng biết làm thế nào cho phải.
Tóc đen có chút hỗn loạn theo gió nhẹ tung bay, một vài sợi che khuất một bên mắt, lộ ra cả người có vẻ thật cô đơn mà bi thương.
“Vương gia”. một loạt những tiếng hô kinh sợ trong rừng tùng bên cạnh truyền đến, tiếp đó hai bóng người thân thủ nhanh nhẹn nhảy ra.
Đứng ở trước mặt Triển Vân chính là một nam tử mặc áo trắng tay cầm ống sáo, ưu nhã mà tuấn tú, chính là Địch công tử trong miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thiep-bi-bo-cua-vuong-gia-manh-tuong/2034623/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.