Tử Hàm theo đội ngũ chậm rãi hành tẩu, ánh mắt lại dừng ở trên người Triển Vân, mặc dù cho chính mình biết không cần đi để ý, nhưng muốn xem thường, xem thường lời nói, tâm liền sẽ đau giống như bị người dùng lưỡi dao sắc bén khoét ra.
Tử Hàm ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng có chút khó chịu hỏi, nàng đây là thế nào, tâm vì sao khó chịu như thế, ai đến cho nàng biết, nàng làm sao vậy, tâm sinh bệnh sao?
Trong trí óc có một thanh âm đang lớn tiếng hướng nàng hô: ngươi thích hắn, ngươi không còn là sát thủ vô tình lãnh huyết rồi, khi hắn muốn cứu ngươi từ trong tay Cô Lang, đêm mưa cõng ngươi đi trở về trong thành ngươi đã động tâm.
Khi hắn mạo hiểm lẻn vào Yển thành không màng sống chết của mình để cứu ngươi đi, ngươi đã hiểu được lòng mình rồi, ngươi yêu nam nhân này, cho nên lòng của ngươi mới sẽ đau, mới sẽ bị lời của hắn thương tổn,ngay cả nụ hôn của hắn, hương vị của hắn ngươi đều khắc rõ ở trong trí óc, ngươi không phải yêu là cái gì!
Không! Tử Hàm bị thanh âm này trong trí óc làm kinh ngây người, yêu một nam nhân... Yêu một nam nhân không thích mình.
Huyết sắc trên mặt nàng mất hết, tâm hít thở không thông hô hấp không thông, nàng là sát thủ, tim lạnh như băng bao nhiêu năm, vì sao dễ dàng bị chảy ra như thế.
Có phải chưa từng có một người nam nhân nào vài lần không chú ý sống chết cứu nàng như vậy, khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thiep-bi-bo-cua-vuong-gia-manh-tuong/2034604/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.