Tử Hàm ôm lấy eo Vô Ngân, trong trí óc liền nghĩ tới tình cảnh nàng đến Thiên Hạ sơn trang gặp Vô Ngân.
Vô Ngân một khuôn mặt vui mừng, cười xinh đẹp, ra đón, đem nàng ôm vào lòng, ôm lấy nàng vui vẻ xoay tròn, ở trên trời vẽ nên các vòng tròn, trong các vòng tròn chỉ có nàng cùng Vô Ngân.
Tiếng cời sáng lạn của Vô Ngân trong không khí, thật thân thiết, thật quen thuộc đến vui mừng, sau khi vui mừng qua đi, nàng do dự bày tỏ ý đến.
Vô Ngân rất mẫn cảm từ trong mắt nàng đọc ra cảm tình đối với Triển Vân, cho nên hỏi nàng, thủ lĩnh có hạ nhiệm vụ như vậy không.
Nàng không có nói dối, nói cho Vô Ngân, không có hạ nhiệm vụ như vậy, vậy nàng đến là ý tứ riêng, nàng hi vọng Vô Ngân giúp Triển Vân.
Vô Ngân hỏi nàng có phải là đã yêu Triển Vân, nàng trả lời không phải, rất trái lương tâm, lại không dám nói lời thật.
Nhưng Vô Ngân là người thông minh vậy, làm sao lại nhìn không ra nàng đang nói dối, nàng ngoại trừ nhiệm vụ, sẽ dễ dàng vì một người không liên quan gì mà cầu tình sao?
Sẽ không, cho nên Vô Ngân hiểu lòng của nàng, Tử Hàm rõ ràng nhớ kỹ, vui mừng trên mặt Vô Ngân hoá thành cứng ngắc âm lãnh, đôi mắt màu xanh đậm loáng qua ẩn nhịn tức giận cùng đau lòng.
Hắn đẩy nàng ra, để nàng đi ra ngoài, gương mặt tuấn mỹ, hiện lên nghiền nát cùng thống khổ chưa từng có qua.
“Ngươi lại vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thiep-bi-bo-cua-vuong-gia-manh-tuong/2034594/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.