*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mà nàng, từ đầu đến cuối bất quá là một quân cờ hữu dụng nhất, thật sự là bi ai a, Tử Hàm cười khổ. Người nuôi mình, dĩ nhiên là người một lòng muốn đưa nàng vào chỗ chết, tâm Tử Hàm ― không hiểu thống khổ.
“Nói, Triển Vân ở đâu?” Lão Vương gia muốn xác định Triển Vân ở đâu để làm đề phòng.
“Ha ha....!” Tử Hàm tan nát cõi lòng cười, “Ta không biết, không biết hắn ở đâu, các ngươi giết ta đi.” Tâm buồn bã lặng yên, trong lúc nhất thời không cách nào tiếp nhận, không cách nào tiêu hóa chuyện như vậy.
“Cứng đầu! ’’ Lão Vương gia một chưởng đánh vào trên mặt Tử Hàm.
Tử Hàm đã không cảm giác đau đớn, nhưng ngã xuống, ngã ở trên mặt đất, nằm ở chỗ đó, không khóc, không nói lời nào, trong đầu loạn một mảnh.
Tử Hàm bị nhốt ở trong lao, vừa trôi qua vài ngày, vốn cho là mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng những người này vẫn còn giữ lại tánh mạng của nàng, chẳng lẽ nàng còn hữu dụng ư, chẳng lẽ con cờ như nàng dùng xong vẫn còn chưa bị vứt đi.
Hôm nay, trong phòng gi¬am lại có người đến, Mao Địch, hắn nhìn nàng, thần sắc đầy sát khí, là tới tống nàng ra đi sao?
“Áp đi!” Mao Địch ra hiệu bảo binh sĩ sau lưng tiến lên áp Tử Hàm.
Tay chân Tử Hàm đều bị xiềng xích, bị những thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thiep-bi-bo-cua-vuong-gia-manh-tuong/2034554/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.