Lúc đi xuống cầu, Hứa Húc mới nhớ tới chuyện Bách Đông Thanh nói mình bị đau chân, cúi đầu xem thử, thấy anh đi lại bình thường, ngạc nhiên hỏi: “Không phải anh bị đau chân sao? Chân nào vậy? Mới nãy còn nhìn thấy anh làm việc nặng, đã khỏi hẳn chưa đấy?”
“Chuyện đó …” Bách Đông Thanh ấp úng, “Là chân phải, đã hết đau rồi.”
“Nhanh như vậy à?” Hứa Húc dường như có điều gì đó suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn anh cười.
Bách Đông Thanh gãi gãi cành tay, đưa tay chỉ lung tung xung quanh một vòng: “Em không cảm thấy phong cảnh nơi này rất đẹp hay sao? Rất thích hợp để nghỉ phép còn gì!”
Hứa Húc nói: “Cho nên anh mới gạt em tới đây?”
Bách Đông Thanh quay đầu nhìn cô, cười cười: “Chỉ là muốn cùng em cùng nhau nghỉ phép mà thôi.”
Hứa Húc đánh giá anh từ trên xuống dưới, áo sơ mi trắng dính đầy bụi đất, đôi giày thể thao mang trên chân cũng nhem nhuốc, bàn tay nắm lấy tay mình rõ ràng đã nổi lên một lớp chai, cô nhéo tay anh một cái, dở khóc dở cười: “Anh đây là tới nghỉ phép sao? Hay là tới làm việc ngoài giờ?”
Bách Đông Thanh cũng không mấy quan tâm: “Lúc anh tới, thì bên trường học đang sửa cầu, anh ăn nhờ ở đâu nơi này, thì chắc chắn phải làm chút chuyện để kiếm sống chứ.” Anh đưa mắt nhìn Hứa Húc, “Chúng ta đợi xây cầu xong rồi trở về!”
Hứa Húc cười: “Cho nên vẫn là tới làm việc còn gì!”
Bách Đông Thanh cười: “Làm việc kết hợp nghỉ phép luôn!”
Hứa Húc gật gật đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-theo-duoi-anh-sang/1717574/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.