Chương trước
Chương sau
Dù sao công việc của Bách Đông Thanh cũng rất bận rộn, lang thang bên ngoài cả tuần lễ, lúc quay lại công ty, thì công việc đã chất chồng chất đống rồi.
Ngày nào cũng đi làm, tăng ca liên tục không nghĩ suốt một tuần lễ mới thoáng thư thả.
Thứ sáu gần đến giờ tan tầm, anh muốn đi đón Hứa Húc rồi cùng nhau đi ăn bữa tối. Từ sau khi trở về, hai người ngoại trừ buổi tối ôm nhau đi ngủ, thì không hề có hoạt động gì gọi là đang yêu nhau cả.
Anh mở ngăn kéo ra, nhìn thấy hộp nhẫn nằm yên lặng bên trong, thầm giật mình, lúc này lại cảm thấy quá bận bịu, mà quên mất đại sự này.
Phương thức cầu hôn lần trước chắc chắn là không thể dùng lại được nữa, nghĩ đến lần Hứa Húc đã mở mấy cái nắp rồi, đột nhiên lại bị điện thoại của anh ngắt ngang, anh cảm thấy có chút phiền muộn. Vẫn nên dùng cách thức trực tiếp một chút thì hơn, nhưng nhất định vẫn phải có đầy đủ cảm giác lãng mạn mà phụ nữ yêu thích, để cho cô cả đời khó quên.
Anh mở trang web tìm kiếm, lấy ra quyển sổ nhỏ, chuận bị viết xuống cách thức nào anh cảm thấy hay ho thú vị, cứ dần dần triển khai kế hoạch, dù sao Hứa Húc đã là của anh, có chạy cũng không chạy được, không cần hấp tấp vội vã.
Vừa xem được vài trang, đột nhiên có người gõ cửa.
“Mời vào!”
“Thanh nhi.” Người đến là Khương Nghị, đang cầm một xấp tài liệu, mỉm cười đi đến trước bàn làm việc của anh.
Bách Đông Thanh ngẩng đầu, cười cười nhìn về phía anh ta: “Có việc gì à?”
Khương Nghị đặt xấp tài liệu lên trên bàn của anh, đẩy về phía trước: “Gần đây không phải tớ đang hỗ trợ hai bản án bên Viện kiểm sát sao? Khoảng thời gian gần đây tổ trưởng tổ bọn tớ đang đi công tác, phê duyệt kinh phí này tớ cần gấp, muốn nhờ cậu ký giùm vài chữ.”
Bách Đông Thanh mở tờ đơn xin kinh phí của anh ta ra, tuỳ ý nhìn lướt qua, đối với công ty luật mà nói, khoản phí tổn này không tính là gì, nhưng so với tiêu chuẩn hổ trợ bản án với Viện kiểm sát, chắc chắn là có hơi nhiều.
Chính phủ sẽ căn cứ vào số lượng vụ án mà các công ty luật thụ lý hỗ trợ cho Viện kiểm sát để cung cấp một khoản phụ cấp nhất định, cũng cần phải cân nhắc cấp độ ưu tiên. Thế nhưng bình thường các bản án hộ trỡ bên Viện kiểm sát thường tốn sức tốn thời gian, có rất nhiều luật sư không chịu tiếp nhận, có nhận về thì sau này cũng sẽ trăm phương ngàn kết xin phép công ty luật tăng thêm kinh phí, nếu như là bản án tương đối lớn, bình thường cấp trên đều thông qua, nhưng hai bản án của Khương Nghị chỉ là bản án phổ thông.
Bách Đông Thanh cười liếc anh ta một cái: “Như vậy đi, cậu đi tìm tổ tưởng tổ các cậu xem qua một chút, nếu anh ta nói không có vấn đề gì, cậu cứ đem đến cho tớ ký sau đó đi phòng tài vụ xuất quỹ.”
Khương Nghị hơi sững sờ, nhanh chóng vừa cười giả lả vừa nói: “Cái này không phải cậu ký tên là được rồi sao? Cũng không có bao nhiêu tiền, nếu như chờ tổ trưởng tổ tớ xét duyệt cũng không biết phải chờ bao lâu nữa, tớ đây là đang cần gấp không phải sao? Với lại trước đây cũng không phải là chưa từng ký qua, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”
Anh ta vốn dĩ muốn vượt qua tổ trưởng tìm Bách Đông Thanh ký tên, chính là bởi vì tổ trưởng sẽ không dễ dàng thông qua.
Bách Đông Thanh cười: “Khương Nghị, chúng ta là anh em, muốn tớ giúp chuyện gì cũng dễ nói, nhưng ở Hoa Thiên, giữa chúng ta chỉ có quan hệ cộng việc, vẫn là nên theo đúng quy định thì hơn, như vậy mới công bằng với người khác.”
Trước đây đối với yêu cầu của Khương Nghị, anh rất ít khi từ chối, chuyện như thế này, đã xảy ra không chỉ một lần, mỗi lần ký tên xuất quỹ, anh đều nhắn phòng tài vụ lấy từ quỹ kế hoạch của chính mình, dù sao cũng không nhiều, hoặc là do bản năng bạn bè nhờ giúp gì liền giúp, chuyện từ chối như thế này đối với anh mà nói là quá xa lạ.
Khương Nghị vô cùng bất ngờ với lời từ chối khéo của anh, vốn định nói gì đó, đã thấy anh cúi đầu xem máy tính, hiển nhiên là không có ý định nhiều lời thêm nữa, đành phải ngượng ngùng bĩu môi: “Được rồi! Tớ đi hỏi tổ trưởng của tớ một chút.”
Anh ta có chút không vui cầm tài liệu lên, lúc ra cửa còn cố ý mạnh tay ra vẻ bất mãn.
Bách Đông Thanh ngẩng đầu nhìn cánh cửa bị sập lại, nhíu nhíu mày, tâm trạng cũng không vì bạn bè có khả năng tức giận với mình mà cảm thấy buồn bực. Ngược còn có một cảm giác thoải mái không giải thích nổi.
Từ chối người khác, hình như là không khó khăn đến vậy.
Trước đây đối với những yêu cầu từ người khác, nhất là yêu cầu từ bạn bè, anh luôn cảm thấy không nên từ chối. Giống như lúc trước ở trường học, đụng phải môn nào có bài thi khó khăn, đám bạn cùng phòng cũng hỏi anh cho bọn họ chép bài, chuyện này dù sao cũng đã vượt quá nguyên tắc của anh, mặc dù không đồng ý, nhưng vẫn cảm thấy rất áy náy, sau đó lại dành thời gian vạch ra trọng điểm thi cử, còn phụ đạo cho bọn họ trước khi đi thi nữa.
Anh coi đây là chuyện mình phải làm, bọn họ cũng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Thật ra chưa từng có cái gì gọi là đương nhiên.
Anh lắc đầu nhẹ mỉm cười, thu dọn sổ sách tắt máy tính chuẩn bị gọi điện thoại cho Hứa Húc, đột nhiên có cuộc gọi đến, là người liên quan trong vụ án anh vừa tiếp nhận, anh ta bị tình nghi ngộ sát, đang được tại ngoại chờ điều tra. Bây giờ gọi điện thoại đến, là hẹn anh ăn cơm.
Anh nghĩ nghĩ, đồng ý lời mời.
*
Hứa Húc đang chuẩn bị tan tầm, vốn dĩ là nghĩ hôm nay là thứ sáu, Bách Đông Thanh bận rộn mấy ngày nay, không biết có thể xong việc sớm một chút hay không, ai ngờ liền nhận được tin nhắn của anh, nói rằng buổi tối có hẹn khách hàng ăn cơm, chắc là sẽ về trễ một chút.
Hứa Húc bĩu môi, nhắn lại: Được thôi.
Còn kèm theo một biểu tượng cảm xúc khóc thút thít.
Tắt điện thoại chuẩn bị tan tầm, bỗng nhiên bị Đỗ Tiểu Mộc gọi lại: “Húc nhi, buổi tối có rảnh không? Có nhà hàng mới mở, trên mạng nhiều người khen lắm, tôi và Triệu Hạo vừa nói muốn đi thử, cậu có muốn đi cùng không? Không thôi chỉ có hai người không vui chút nào.”
Hứa Húc nghĩ đến bản thân mình cũng chỉ một mình cô đơn ăn bữa tối, cười gật đầu: “Được thôi!”
Nhà hàng này nằm trên tuyến đường các cửa hàng cao cấp, trang trí rất ưu nhã. Lưng ghế sô pha rất cao, cho dù là ở đại sảnh vẫn có cảm giác rất riêng tư, mấy vị trí ngồi gần cửa sổ còn có màn pha lê ngăn cách.
Mấy người Hứa Húc cũng không phải là đi hẹn hò, cũng không phải xã giao, chỉ là đến ăn chút gì đó, theo sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ đi vào ghế ngồi bắt đầu chọn món ăn tràn đầy phấn khích.
Sau khi gọi món xong, Đỗ Tiểu Mộc liền lôi kéo Hứa Húc đi nhà vệ sinh, để Triệu Hạo ở lại giữ chỗ.
“Ấy! Thấy không?” Lúc đi về chỗ ngồi, đi ngang qua chỗ bình phong, Đỗ Tiểu Mộc kéo tay Hứa Húc, nhỏ giọng nói.
“Thấy cái gì?”
Đỗ Tiểu Mộc hướng về phía bình phong chỉ chỉ: “Luật sư Bách ở bên trong!”
Hứa Húc đưa mắt nhìn qua khe hở, quả nhiên nhìn thấy Bách Đông Thanh, còn có hai người đàn ông lạ mặt, hẳn là đang xã giao.
Cô làm bộ không để ý lắm ồ lên một tiếng, trước đây bởi vì liên quan đến công việc, cho nên vẫn không nói cho đồng nghiệp biết Bách Đông Thanh là bạn trai mình, hiện giờ đột nhiên cảm giác này giống như là đang yêu đương vụng trộm vậy, khá là kích thích.
Đỗ Tiểu Mộc đi cùng với cô về lại chỗ ngồi, vô cùng hào hứng nói: “Vừa nãy ngồi cùng với luật sư bách hình như là Lâm Khải Kiệt, con trai độc nhất của Chủ tịch Tập đoàn Lâm thị, ba tháng trước bởi vì dính vào một mạng người, tội vô ý ngộ sát, nghe nói người chết là tình nhân của hắn ta, nửa đêm lúc từ khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Hồng Diệp về thành phố, hai người xuống xe cãi vã, anh ta đẩy cô gái ngã trên mặt đất, cô gái kia không biết làm sao lại lăn xuống sông chết đuối. Lúc đó tớ muốn đưa tin, nhưng bộ phận quan hệ xã hội của Lâm thị gây sức ép, bản thảo cũng bị thu mất, tin tức này không khỏi gây xôn xao dư luận.” Rồi cảm thán nói, “Có tiền thật là tốt! Trực tiếp tìm người bảo lãnh được tại ngoại, rồi mời Bách Đông Thanh làm luật sư, xem chừng một mạng này cũng không cần ngồi tù ngày nào.”
Ba tháng trước vụ án này đúng thật là có gây náo loạn một trận, nhưng là bộ phận quan hệ xã hội của tập đoàn Lâm thị ép xuống, cộng thêm cộng đồng mạng là một quần thể nhanh quên, ngày nào cũng có rất nhiền tin nóng sốt, rất nhanh đã không còn ai nhắc đến vụ án này nữa. Hứa Húc không phụ trách vụ án, đương nhiên cũng không để ý đến. Cô cười nói: “Tỷ lệ hoãn thi hành án đối với tội ngộ sát là rất lớn mà!”
Đỗ Tiểu Mộc: “Nói thì nói thế, nhưng mà Lâm Khải Kiệt cũng không phải người tốt gì cho cam, cô gái kia chết đi, thật đáng thương, cha mẹ đều đã qua đời, anh trai còn bị tàn tật, trước đây tôi phỏng vấn luật sư Bách, luôn có cảm giác anh ấy là người tốt, nhưng mà biện hộ giúp cho loại người này, muốn giúp hắn ta thoát tội, không biết lương tâm có cảm thấy bất an hay không.”
Hứa Húc cười nói: “Nghề nghiệp của luật sư chính là biện hộ, định tội hay không vẫn là do thẩm phán nhìn xem chứng cứ mà quyết định. Đối với luật sư mà nói chỉ là công việc mà thôi, có liên quan gì tới lương tâm đâu.”
Triệu Hạo nói tiếp: “Cũng không thể nói như vậy được, hiện giờ kẻ có tiền phạm tội nhiều lắm, vì thoát tội, chi tiền mời luật sư làm chuyện thất đức cũng không ít, người hiểu pháp luật mới có thể lợi dụng kẽ hở của pháp luật. Tôi đã từng tiếp xúc nhiều luật sư như vậy rồi, mấy người trong giới này thật sự rất khôn khéo. Dù sao những vụ án mà Bách Đông Thanh từng phụ trách, đã gây ra không ít tranh cãi. Đừng nói là biện hộ cho Lâm Khải Kiệt hoãn thi hành án, có cãi thành vô tội thì tôi cũng tin.” Vừa nói vừa vẫy vẫy tay, “Vụ án mẹ chồng giết con dâu hồi trước, các cô còn nhớ chứ? Sau khi tên đàn ông cặn bã đó được thả ra đã lấy đi rất nhiều tài sản trong nhà, nhanh chóng kết hôn sinh con với tiểu tam, hiện giờ vẫn sống rất tốt đấy thôi! Thế nhưng may cho hắn ta đó là Bách Đông Thanh phụ trách, nếu không tôi cũng không nghĩ ra được thứ gì để biện minh cho hắn ta.”
Hứa Húc khẽ nhíu mày, khôn khéo à? Vì sao cô không hề nhìn thấy đặc điểm này trên người Bách Đông Thanh vậy? Chẳng qua đúng là làm việc chu đáo ổn thoả, nhìn thấy cách anh sắp xếp đối với bà ngoại là có thể biết được.
Cô cầm lấy miếng bánh mì nướng cắn một miếng, hời hợt đáp: “Pháp luật chỉ định tội dựa trên chứng cứ, chỉ có thể trừng phạt tội ác chứ không thể nào trừng phạt đạo đức, chúng ta hẳn là nên hiểu rõ điều này.”
Đỗ Tiểu Mộc gật đầu: “Đúng vậy! Luật pháp là luật pháp, đạo đức là đạo đức. Nhưng không thể không thừa nhận, đối với người bình thường như chúng ta mà nói, khó bỏ qua chính là cánh cửa đạo đức này.”
Hứa Húc cười cười, nói sang chuyện khác: “Bọn mình đi ăn thức ăn ngon, nói mấy chuyện này làm gì!”
Đỗ Tiểu Mộc cũng cười: “Tôi đây không phải là nhìn thấy luật sư Bách nên phát biểu chút ý kiến sao? Ăn đi ăn đi! Đừng nói mấy chuyện không đâu nữa, tiền lương của chúng ta chỉ có năm ngàn tệ một tháng, muốn ăn một bữa như vầy thì mỗi người còn phải chi ra một chút đấy chứ, quan tâm mấy chuyện kia làm gì!”
Hứa Húc cười cười, quay đầu nhìn về phía bình phong, nhưng ngoại trừ tấm bình phong thì không nhìn thấy điều gì cả, Cho nên không tưởng tượng được, bộ dáng người có tiền thiếu đạo đức của Bách Đông Thanh là dáng vẻ thế nào.
*
“Lão nhị! Chờ lâu lắm rồi à?” Ở một nhà hàng khác, Khương Nghị đi đến một cái ghế dài ngồi xuống, đối diện với Trình Phóng.
Trình Phóng lắc đầu, nhìn anh ta một cái, cười nói: “Sao vậy? Mặt mày như đưa đám!”
“Đừng nói nữa!” Khương Nghị khoát khoát tay, rót ly nước uống một ngụm, “Hôm nay lúc gần tan tầm, gặp phải một chuyện rất khó chịu!”
“Chuyện gì?”
Khương Nghị bĩu môi: “Đi tìm Thanh nhi ký tên xin kinh phí, cậu ta vậy mà không đồng ý. Vốn dĩ cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là nghĩ lại thì cảm thấy khó chịu thôi.” Vừa nói vừa có chút tự giễu, “Dù sao người ta bây giờ cũng là đối tác của công ty, là cấp trên của cấp trên của tớ, muốn bày ra bộ mặt làm sếp trước mặt tớ thì tớ cũng không dám nói gì, ai bảo tớ không có bản lĩnh trèo cao kia chứ!”
Trình Phóng cười cười, trầm mặc trong chốc lát nói: “Cậu kể tớ nghe chuyện của lão tam hai năm gần đây đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.