Bách Đông Thanh đã nói qua với cô tình huống nhà mình, bên phía cha anh đã mấy đời đơn truyền, ông nội bà nội lại mất sớm, cho nên không có họ hàng gần. Thân nhất cũng chỉ có ông ngoại bà ngoại cùng với gia đình nhà cậu.
Trước đó cô tò mò hỏi anh, lúc trước khi mẹ anh qua đời, anh chỉ mới có mười bốn tuổi, vì sao người giám hộ là ông ngoại bà ngoại và cậu lại không lo cho anh? Mà là để anh sống một thân một mình.
Mặc dù ở thời cổ đại mười bốn tuổi đã có thể đính hôn rôi, nhưng thế hệ của bọn họ, mười bốn tuổi thật ra vẫn chỉ là một đứa trẻ, có thể vẫn còn là đứa bé dựa dẫm vào cha mẹ. Ít ra trong trường hợp lúc cô mười bốn tuổi, sau tám giờ tối là không được phép đi ra đường một mình.
Bách Đông Thanh nói cho cô nghe, lúc đầu ông ngoại bà ngoại có chăm sóc anh chừng ba tháng, thế nhưng là bởi vì nhà cậu vẫn còn có mấy em trai em gái họ cỏn nhỏ tuổi cần hai người phụ giúp trông nom, cho nên không thể ở bên cạnh anh lâu dài được. Mà khi đó hai ông bà cụ cũng đã lớn tuổi, sống cuộc sống xa nhà có nhiều bất tiện, cho nên anh khuyên hai người về quê.
Anh nói chuyện này vô cùng bình tĩnh, nhưng Hứa Húc có thể mơ hồ đoán được một chút, tình cảm giữa anh và ông ngoại bà ngoại chắc hẳn khá tốt, Chỉ là, đứa bé mồ côi cả cha lẫn mẹ, đối với họ hàng thân thích mà nói, hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-theo-duoi-anh-sang/1717550/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.