Chưa hiểu tại sao mẹ lại biết được tôi đang ở bệnh viện, nhìn sang người đàn ông bên cạnh bà.. Từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, tôi kinh ngạc không nói lên lời. Tại sao mẹ lại có mặt cùng ông ở đây, hai người có mối quan hệ gì sao?
Mẹ rưng rưng nước mắt cầm tay tôi lên.
- Huyền..mẹ tìm được con rồi.
- Mẹ! ( tôi ôm Chầm lấy bà)
Hai mẹ con ôm chặt lấy nhau rồi khóc một hồi sau nhiều ngày xa cách. Nói rồi tôi cùng mẹ ngồi xuống ghế ở hành lang bệnh viện. Bao nhiêu điều muốn nói, bao nhiêu điều muốn hỏi rồi đến khi gặp lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Bà nhìn tôi, nhẹ nhàng đưa những ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc xoăn nhẹ màu nâu của tôi. Từng cử chỉ nhẹ nhàng, yêu thương của người mẹ hiền mà bao năm qua cho đến tận bây giờ tôi mới cảm nhận được. Bà nhẹ giọng nói.
- Mẹ.. mẹ xin lỗi đã để con khổ rồi.
Tôi lắc đầu.
- Chuyện qua rồi mẹ cũng đừng nên tự trách bản thân mình nữa. Người ta nói đau để trưởng thành hơn. Đôi lúc con cũng tự an ủi mình rằng nhờ có quá khứ đó con mới trở thành người con gái mạnh mẽ như bây giờ. Con chưa hề buồn khi nhà mình có cuộc sống nghèo khó. Con cũng không ước mơ gia đình mình khá giả hơn người. Điều con luôn ước ao chính là một ngày nào đó mẹ sẽ nhận ra con thương mẹ nhường nào.
Bà đưa tay lau những giọt nước mắt đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thay-the-trang-buby/2375844/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.