Dulaf rời khỏi tâm trạng buồn rầu của mình, ông ta đứng lên và quay trở lại với dáng vẻ của người lãnh đạo.
- Thật là xấu hổ khi để cậu phải thấy bộ mặt thảm hại của ta-
- Không sao, không một ai có thể tỏ ra mạnh mẽ cả đời cả-
Dulaf cười lớn và nói.
- Vậy thì ta thực sự phải cảm hơn cậu rồi, giờ thì vào việc chính thôi-
- Lúc ta bỏ nhà ra đi thì lúc đấy cũng hơn 9 năm rồi-
- Trong vòng 9 năm đó, ta dành hầu hết thời gian để tìm tung tích về mẹ ta, sau khoảng thời gian thu thập thông tin thì ta nghe nói được rằng ở phía đông, có một số người đồn là ở một cái hang gần đó lúc mỗi tối họ đều nghe thấy tiếng động kỳ lạ như tiếng bước chân, tiếng khóc lóc, tiếng hát và tiếng nói của một người con gái-
- Lúc đó ta cũng có chút nghi ngờ, nhưng khi ta dẫn một đoàn quân đến đó để điều tra thì họ đã bị thảm sát hoàn toàn khi bước chân vào trong cái hang đó, ta vì thế cũng bị trọng thương ở một bên chân, nhưng ta vẫn sống sót và quay về và lúc đó khi vào hang ta chắc chắn rằng đó giọng nói đó chính là giọng mẹ ta-
- Ta không biết thứ gì ở trong đó, nhưng có vẻ chúng rất nhanh nhẹn và linh hoạt, ta trong chốc lát đã bị chúng đả thương rồi rất may là ta lỡ đánh rơi một lọ thuốc có mùi rất kinh khủng và khiến chúng chạy đi-
Vương Lâm đưa một tay lên cằm và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thanh-trung-the-gioi/3801661/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.