Chương trước
Chương sau
Khi người thành thật O thức dậy, anh không còn cảm thấy sau cổ dính nước miếng nhớp nháp như trước khi đi ngủ. Đoán là tối qua chồng cũ A đã tắm rửa sạch sẽ cho anh.

Vốn dĩ anh định đứng dậy nhưng lưng và chân hơi đau nhức nên anh lại nằm xuống giường, sờ vào một bên cổ hơi đau, anh mơ hồ nhớ lại lời mà chồng cũ A đã nói vào tai anh đêm qua khi gã gội đầu cho mình, vì không biết gã đang nói gì nên anh cáu kỉnh đẩy gã ra, chồng cũ A thấy vậy liền chen vào bồn tắm, đè anh xuống hết cắn rồi liếm vào phần thịt mềm ở cổ.

Sau đó, cũng không biết mình có bị làm tiếp hay không, vì anh mệt đến nỗi không còn sức cử động ngón tay.

Anh cảm thấy như mình đã ăn chay quá lâu, nay đột nhiên được cho ăn quá nhiều thịt từ một con cá lớn.

Trong phòng thoang thoảng mùi rượu quyện với mùi thơm nhàn nhạt.

Người thành thật O không dám chạm vào tuyến của mình nữa, anh có thể tưởng tượng được bây giờ vết thương thảm như thế nào.

Anh cảm nhận được cả cơ thể rất thỏa mãn, đó là điều mà đã lâu rồi anh chưa được trải nghiệm.

Anh liền thấy đau đầu khi nghĩ đến hình như tối qua chồng cũ A không mang bao cao su, trước đây lúc ở khu R, người thành thật O không có thói quen sử dụng bao cao su kể từ khi anh xác định quan hệ tình cảm với chồng cũ A. Lúc đó anh rất muốn có một đứa con, nhưng chờ mãi bé con vẫn không chịu đến, ai mà biết được con lại đến vào thời điểm đáng ra không nên đến.

Anh nằm trên giường một lúc lâu rồi mới ngồi dậy, bộ đồ ngủ màu xám trên người quá rộng nên nó dễ dàng trượt xuống để lộ nửa bờ vai tròn trịa.

Anh chưa kịp rời khỏi giường thì cửa phòng đột nhiên mở ra, chồng cũ A bước vào với bữa sáng trên tay.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy vẻ mặt uể oải người thành thật O, với ánh mắt gã đang lảng tránh trông rất không tự nhiên.

“Anh tỉnh rồi?”

Nhìn thấy gã không dám nhìn mình, cũng không còn cảm thấy nhớp nháp như tối qua, người thành thật O hơi chắc chắn về suy đoán của mình.



Khi chồng cũ A đặt bữa sáng xuống bên cạnh, người thành thật O mới tỉnh táo lại và lên tiếng.

“Liêu Dực Tu?”

“Hả…”

Người thành thật O không gọi gã là A Tu nữa mà chỉ nhìn chằm chằm vào chồng cũ A vài lần, chồng cũ A đang mặc bộ đồ ngủ cùng màu với anh, trông gã rất tuấn tú và lịch lãm, gã đứng gần người thành thật O khiến anh càng cảm thấy gã to gấp đôi mình.

Rõ ràng chồng cũ A cũng không cao hơn mình bao nhiêu nên người thành thật O đã xắn tay áo lên, nghi ngờ hỏi.

“…Tại sao tối qua anh lại khóa cửa?”

Chồng cũ A nhanh chóng xua tay, giải thích: “Em không có khóa cửa, sáng nay em mới mở ra được.”

Người thành thật O nhớ rõ là tối qua quản gia nói rằng không có chìa khóa dự phòng, nhưng sau khi bị chồng cũ A kéo vào thì những người đứng ở ngoài cửa hình như đã giải tán hết, không gian bỗng trở nên im lặng.

Chồng cũ A: “Ừm, tối qua…”

Về chuyện tối qua, người thành thật O cảm thấy hai người họ đều có trách nhiệm trong chuyện này, người thành thật O khôi phục lại trạng thái bình thường, nhìn chồng cũ A: “Tôi hiểu mà, anh yên tâm, chuyện phát sinh vào tối hôm qua tương đối đặc biệt, việc lên giường với tôi không phải là điều anh muốn nên tôi sẽ nhanh chóng quên vụ này.”

Sắc mặt chồng cũ A khẽ thay đổi: “Anh nói gì?”

Người thành thật O có chút khổ sở nhìn gã: “Anh không biết tình huống của mình sao? Tối hôm qua anh đã biến thành A Tu, có bao giờ anh nghĩ mình tồn tại một nhân cách khác không?”

Chồng cũ A hơi há miệng nhưng không nói được.

Người thành thật O thông cảm nhìn gã rồi nói: “Trước đây anh đã nói với tôi rằng A Tu là A Tu và Liêu Dực Tu là Liêu Dực Tu. Lúc đó tôi còn tưởng anh bị bệnh, nhưng bây giờ thì…”

Anh bệnh thật rồi, chồng cũ A bắt đầu cảm thấy suy sụp.

“Tối qua anh có cảm thấy em có gì khác sao?”

Thế là người thành thật O suy nghĩ, nói: “Tóm lại, tối qua anh không có dáng vẻ của Liêu Dực Tu ở hiện tại.”

Chồng cũ A sờ lên mái tóc mới sấy khô của mình từ sáng sớm, từng sợi tóc đều được gã chải chuốt tỉ mỉ, bộ đồ ngủ cũng được chọn lựa kỹ lưỡng và vết sưng tấy cuối cùng cũng biến mất sau khi gã chạy hết ba cây số, gã chớp mắt nói: “Sao? Ý anh là em như thế nào?”

Người thành thật O nói: “Là thái độ kiêu ngạo, rất giả tạo, rất thích làm nũng.”

Đôi môi của chồng cũ A run run, trông gã khá sốc, nói: “Thì ra trong lòng anh, em là người như vậy.”



Người thành thật O nhìn gã đang lùi lại vài bước, trên mặt lộ gã ra vẻ xấu hổ xen chút tức giận, gã cảm thấy lời nói của mình có chút gay gắt: “Có lẽ là hành động của em trùng hợp với A Tu nên anh mới tưởng như thế.”

Chồng cũ A nín thở, không dám nói mình đã khôi phục trí nhớ, gã vừa tủi nhục vừa giận dữ nói: “Anh là người có tiêu chuẩn kép hả, sao anh biết được lúc đó em là A Tu, em không hề giả vờ, không có khoe khoang, cũng không làm nũng. Thời điểm em là Liêu Dực Tu thì anh thấy như vậy, nhưng không nghĩ đến A Tu bởi vì… bởi vì….”

Điều kiện không cho phép sao?

Người thành thật O nhìn chằm chằm gã nhìn vài lần, rũ mắt nói: “Nhưng A Tu rất tốt với tôi, còn Liêu Dực Tu thì không, đáng tiếc tôi không phải kẻ thích ngược đãi bản thân.”

Người thành thật O nói xong, chồng cũ A cảm thấy sửng sốt, gã cúi xuống mở nắp tô sứ đựng canh trứng.

“Em xin lỗi.”

Người thành thật O nhận lấy muỗng của gã đưa và cảm thấy chồng cũ A ôn nhu đến khó hiểu, anh hỏi: “Liêu Dực Tu, anh không biết biết mình còn có một nhân cách khác sao?”

Đúng là tối hôm qua chồng cũ A đã diễn rất nhiều trò, đỉnh điểm là gã bị kích thích mạnh bởi khung cảnh hòa thuận của gia đình ba người khi người thành thật O và Mạnh Tiêu đứng cạnh nhau, lúc gã say bí tỉ nhìn thấy người thành thật O thì trí nhớ của gã như cơn lũ cuốn gã quay về khoảng thời gian mình ở khu R. Gã từng sống rất vui vẻ trong căn phòng nhỏ đó với người thành thật O.

Gã không biết tối hôm qua mình đã nói bao nhiêu chuyện vớ vẩn, trong đầu gã chỉ nghĩ đến Phó Tang Nhạc chỉ thuộc về gã, nói đến cùng thì gã chỉ cảm thấy mình thật oan ức nên muốn nổi loạn, không ngờ lần này lại thành công khiến người thành thật O mềm lòng.

Khi chồng cũ A nhìn vào mắt người thành thật O toát lên sự mong đợi, đôi mắt anh rất sáng như thể nó sẽ héo mòn khi không nghe được câu trả lời mà mình chờ đợi, tất nhiên gã không dám thừa nhận rằng đêm qua mình say quá mà nên mới hóa điên.

Gã như bị ma xui quỷ khiến, nói: “… đúng vậy.”

Rốt cuộc người thành thật O cũng thở phào nhẹ nhõm, như thể anh đã tìm được lý do để an ủi chính mình, lẩm bẩm nói: “Chà, cũng khó trách việc anh không thích tôi, lúc ấy anh là Liêu Dực Tu, không phải Phó Tu*, khó trách anh không thích tôi, không thích một O cấp thấp như tôi.”

Chồng cũ A cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp lấy, gã lắp bắp nói lời xin lỗi.

Người thành thật O ngẩng đầu trong tựa hồ trong mắt đã đẫm lệ, anh miễn cưỡng vui vẻ nói: “Như vậy thì mọi chuyện đã sáng tỏ rồi, Liêu Dực Tu không thích tôi.”

“Cho nên tối hôm qua những gì diễn ra là vì anh mềm lòng với Phó Tu sao?”

Người thành thật O trầm mặc thật lâu sau nói: “Đúng vậy, tôi chỉ mềm lòng với Phó Tu, tuy rằng em ấy không có tiền, cũng không phải là con trai của một gia đình giàu có, em ấy cũng không có địa vị cao trong xã hội, mặc dù em ấy hay gây rắc rối nhưng mà bản tính lại thiện lương, em ấy rất thích tôi nên sẽ không coi thường chuyện tôi là một O thấp kém có xuất thân từ khu R, em ấy sẽ không lợi dụng tôi chỉ để xây dựng hình tượng hoàn hảo cho mình, không trút giận lên người tôi, càng không để cho người khác tổn thương tôi…”

Chồng cũ A quỳ xuống trước mặt người thành thật O, gã nắm lấy tay anh vội vàng nói: “… Em xin thề, sau này em sẽ không bao giờ nhắc đến điều gì ác ý nữa. Em đã từng nói chuyện mà không suy nghĩ, sau này em sẽ thay đổi. Nhưng từ khi nào em nói lấy anh ra để xây dựng hình tượng? Em không có nói.”

“Những điều đó là mọi người trong biệt thự nói sau lưng tôi. Họ nói anh cố tình lạnh nhạt với tôi là để tôi tự nguyện ly hôn với anh. Cứ như vậy, mỗi khi người khác nhắc đến anh, họ sẽ cho rằng tôi không biết gì.”

Chồng cũ A lẩm bẩm: “… Em chưa bao giờ nghĩ đến mọi chuyện lại diễn ra như thế…”



Chỉ là em không biết làm thế nào để đối mặt với anh.

Người thành thật O đưa tay lau nước mắt, cho dù lau như thế nào cũng không hết, giọng nói anh hòa với tiếng nức nở: “Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Trước đây tôi cũng buồn vì nghĩ tại sao lại như vậy. Anh nói, Phó Tu chưa bao giờ yêu tôi, nhưng tối hôm qua một lần nữa em ấy lại nói với tôi, Liêu Dực Tu, em ấy nói yêu tôi.”

Chồng cũ A muốn nói toẹt ra cho Phó Tang Nhạc biết, gã muốn mình tàn nhẫn nói cho anh biết từ đầu đến cuối trong cơ thể này chỉ có một nhân cách mà thôi, cho dù là Phó Tu hay Liêu Dực Tu thì bản chất của cả hai đều ích kỷ và ngang bướng như nhau.

Trước kia gã từng nói Phó Tu là Phó Tu, Liêu Dực Tu là Liêu Dực Tu, chẳng qua là gã ghen, ghen đến điên rồi, gã ghen khi Phó Tang Nhạc say đắm dịu dàng gọi mình là A Tu, như thể anh đang nhìn người khác cho dù người kia chính là gã đi chăng nữa.

Lúc trước cha gã bệnh nặng nằm liệt giường còn gã thì bị người ta mưu hại, sau khi được Phó Tang Nhạc cứu thì gã bị mất trí nhớ, vốn dĩ gã có mục đích nên mới tiếp cận anh, thậm chí gã còn diễn tròn vai “chú cún nhỏ ngoan ngoãn” nghe lời anh, suốt một khoảng thời gian dài ở đó gã đã từng nghĩ đến việc rời đi, thậm chí gã từng nghĩ sau khi nhớ ra thân phận thì có nên vứt Phó Tang Nhạc sang một bên không.

Nhưng ai mà biết sau này gã thật sự yêu Phó Tang Nhạc, thậm chí còn kết hôn với anh, từ trước đến nay gã chưa thấy người nào ngốc nghếch lại đáng yêu như vậy, về sau này gã muốn ở lại nơi này để trải qua những tháng ngày vui vẻ với anh, nhưng ai ngờ được những ký ức về khu R lại biến mất.

Cuối cùng gã cũng lộ ra con người thật của mình trước mặt Phó Tang Nhạc, đó là một Liêu Dực Tu kiêu ngạo, luôn có thành kiến nặng nề về địa vị nên đã buông những lời ác ý nhất trên đời tổn thương anh, rồi gã đánh mất anh.

Ngoại trừ lớp da bên ngoài có thể tạm chấp nhận thì tim, gan, phèo phổi của gã đều là màu đen, vậy mà Phó Tang Nhạc lại nghĩ Phó Tu là người tốt, còn chấp nhất với gã là Phó Tu thích anh, nói người ấy không xấu xa như gã nói.

Chồng cũ A duỗi tay lau những dòng nước mắt lăn dài trên má anh: “Đúng vậy, là em nói dối, chắc chắn là hắn rất thích anh, chẳng qua là hắn bị em áp chế nên rất ít xuất hiện trước mặt anh thôi.”

【 Tác giả có muốn lời nói: 】

Đã sửa——

Trung thu vui vẻ!!!! Nhớ ăn bánh trung thu nha mấy bà.

Chú thích: *Phó Tu: khi Liêu Dực Tu mất trí nhớ chỉ nhớ mình là “A Tu”, sau khi kết hôn vs Phó Tang Nhạc thì gã theo họ của anh để có tên trong hộ khẩu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.