Chương trước
Chương sau
Sự gần gũi không thể giải thích được của Lệ Lệ với chồng cũ A khiến người thành thật O luôn cảnh giác, không hiểu vì lý do gì mà chồng cũ A lại đặc biệt cưng chiều Lệ Lệ, điều này càng khiến người thành thật O sợ hãi hơn.

Người thành thật O đành phải lén lút căn dặn Lệ Lệ phải tránh xa gã ra, đáng tiếc vừa quay người đi là bé con lại quên mất.

Chồng cũ A mỗi lần đến chơi với con đều phải báo cáo với người thành thật O, không phải người thành thật O sợ gã nói bậy nói bạ trước mặt Lệ Lệ, mà anh sợ Lệ Lệ đột nhiên nói ra gì đó sẽ bị gã hỏi tuốt mọi chuyện.

Ngày hôm nay, người thành thật O nhận được tin nhắn từ chồng mới A, hắn nói rằng mình đang ở Cảng D. Hắn đã nhận được lời đề nghị làm việc từ một công ty lớn ở Cảng D và hỏi liệu anh có thể đưa Lệ Lệ đi chơi với mình không.

Người thành thật O đồng ý.

Là thư ký của chồng cũ A, công việc của người thành thật O rất đơn giản, đó là ngày nào cũng nhìn thấy chồng cũ A lên cơn động kinh, có đôi khi anh muốn nghỉ việc cho khỏe nhưng lại nhớ đến món nợ lớn mà mình phải trả cho chồng cũ A.

Bằng một cách vi diệu nào đó, tâm trạng của anh sẽ bình tĩnh lại.

Hơn nữa, từ khi chồng cũ A học được cách nói xin lỗi, gã luôn dùng nó như “kim bài miễn tử”. Vì vậy người thành thật O không còn nơi nào để trút giận.

Rất nhiều lần anh đã nói rõ trước mặt đồng nghiệp rằng mối quan hệ giữa anh và chồng cũ A là trong sạch, mối quan hệ của họ bấy giờ chỉ đơn giản là chủ nợ và con nợ.

Tất cả những người đồng ý đều trả lời anh với vẻ mặt “Tôi hiểu, tôi hiểu mà.”

Chồng cũ A ngủ gục ngay trên bàn làm việc, người thành thật O phải thừa nhận rằng khi gã nghiêm túc làm việc thì thật sự rất mê người.

Người thành thật O gọi tên gã tầm hai lần nhưng gã vẫn không tỉnh dậy, trước khi đi ngủ chồng cũ A còn đặc biệt dặn anh phải đánh thức gã, vì lát nữa sẽ có người vào họp.

Người thành thật O dừng vỗ vai gã khi nhìn thấy chồng cũ A cử động, có vẻ như gã sắp tỉnh dậy.

Người thành thật O chuẩn bị lùi về thì chồng cũ A đã ôm lấy eo, vùi mặt vào eo anh, nheo mắt nói: “Đừng làm ồn, cho em ngủ thêm một lát nữa đi.”





Người thành thật O: “… anh để tôi đi.”



Lúc này, đã tới giờ họp giao ban nên mọi người đã đổ ào vào văn phòng.

Người đầu tiên bước vào không biết nên để mắt vào đâu, hắn liếc nhìn đồng hồ rồi chạm mắt với chồng cũ A, lắp bắp nói rằng chưa đến giờ họp, và rối rít xin lỗi vì đã vào phòng mà không gõ cửa nên vội bước ra ngoài.

Chồng cũ A buông tay ra, nhìn mặt A có chút tê dại, kinh ngạc nói: “Vừa rồi tay em không làm theo ý em…”

Người thành thật O: “Anh cố tình thì có.”

Chồng cũ A không biện hộ: “… Em xin lỗi…”

Người thành thật O cho rằng những trò hề của chồng cũ A trong mắt anh thật lố bịch.

Người thành thật O nói rằng anh muốn được nghỉ vào buổi chiều, thế là chồng cũ liền hỏi anh sẽ làm gì.

Người thành thật O là người ăn ngay nói thật, tất nhiên nói mình có một cuộc hẹn với chồng mới A. Anh và con gái rất nhớ hắn, như chợt nhớ ra điều gì đó anh liền nói: “Tôi tưởng anh đã sớm cưới Giang tiểu thư rồi? Dù sao thì anh cũng không còn trẻ nữa.”

Chồng cũ A đứng lên, vẻ mặt nghiêm nghị: “Anh có ý gì?”

Người thành thật O không thể nói thẳng ra là mình không muốn dính líu đến chồng cũ nữa, mặc dù lòng tự trọng của chồng cũ A đôi khi mỏng manh như một tờ giấy.

Trong chuyện này rõ là anh mới là người bị quấy rầy nhiều nhất, nhưng lại không dám có động thái gì.

Anh chỉ có thể nhẹ nhàng nói: “Có nghĩa là khi anh kết hôn, anh sẽ quan tâm chăm sóc gia đình của mình. Tôi cũng vậy, vì lâu rồi chúng tôi không gặp nhau.”

Chồng cũ A ngập ngừng nhìn anh: “Vậy lúc đó anh có nghĩ về em như vậy không? Không phải anh nói rất thích em sao? Sao anh lại cưới người khác nhanh như vậy?”

Người thành thật O nói: “Anh tự nói mình là Liêu Dực Tu chứ không phải A Tu, vậy tại sao tôi phải đợi một người sẽ không bao giờ quay lại? Nên tôi sẽ thôi nhớ anh ấy nữa.”

Chồng cũ A á khẩu, không nói được câu nào.

Người thành thật O và chồng mới A hẹn gặp nhau ở một nhà hàng, người thành thật O hỏi thăm vài câu về tình hình hiện tại của chồng mới A.

Chồng mới A nói: “Anh, mọi chuyện với em đều đã ổn. Em chỉ lo cho anh và Lệ Lệ. Anh không biết đâu, có người đưa cho em một số tiền rất lớn và yêu cầu em rời cảng D nhưng em không đồng ý.”

Người thành thật O nói đó là chồng cũ A muốn nhắm đến anh, để chồng mới A có thể yên tâm nghĩ theo hướng khác khi anh không tìm được lý do gì khiến gã phải gây hấn với hắn.

Chồng mới A hỏi: “Anh ơi, tại sao anh không dẫn Lệ Lệ trốn vậy, đến một nơi không ai biết đến anh và bắt đầu cuộc sống mới với Lệ Lệ.”

“Em quá coi thường người tên Liêu Dực Tu này rồi, nếu hắn không muốn buông tay thì anh có chạy trốn tới nơi nào cũng bị hắn tìm được, đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”

“Nhưng chẳng phải hai người đã ly hôn rồi sao? Tại sao hắn còn phải tìm anh?”

Người thành thật O lắc đầu, anh cũng không biết, chồng cũ A coi thường anh đây là sự thật, nhưng trốn chạy chưa bao giờ là hẳn là biện pháp, tốt nhất là anh phải đối mặt trực diện với gã.

“Tôi muốn xem hắn sẽ làm gì?”

Vì Lệ Lệ rất vui khi gặp lại chồng cũ A.



Trước khi người thành thật O dùng xong bữa trưa, anh đã nhận được một cuộc gọi từ chồng cũ A.

Chồng mới A: “Thật quá đáng, anh à, kể cả ngày thường anh cũng không được tự do sao?”

Người thành thật O chỉ có thể nói người sống ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, sau này anh sợ gã phát hiện Lệ Lệ là con gái của mình, sẽ cướp con bé khỏi vòng tay anh, cho nên dặn người chồng mới A phải diễn cho tới, xem Lệ Lệ chính là con gái của mình.

Vốn dĩ có một nửa chuyện là bịa, thế nhưng chồng mới A tưởng là thật.

Hắn tức giận nói: “Hắn bắt nạt anh hay sao? Anh, anh đã tự mình nuôi Lệ Lệ lớn đến tầm này. Làm sao hắn ta có thể quang minh chính đại cướp Lệ Lệ của anh? Đừng lo lắng, anh trai, dù có bị hắn ta đánh chết thì em cũng không dám nói chuyện này cho ai biết.”

Sau bữa tối, chồng mới A đề nghị đưa Lệ Lệ đi công viên giải trí, người thành thật O đồng ý. Lệ Lệ ngồi trên vai chồng mới A, con mỉm cười hạnh phúc, còn người thành thật O ở phía sau trông chừng sợ con ngã.

Ở công viên trò chơi không có nhiều trò cho trẻ con chơi, đa số thời gian còn lại O sẽ ngồi ăn kem và chụp ảnh cho Lệ Lệ với chồng mới A.

Bức ảnh này nhìn rất hài hòa và đẹp mắt đối với người ngoài.

Ngược lại, nó đặc biệt chói mắt trong mắt người nào đó.

Sau khi Lệ Lệ đi chơi đã thấm mệt thì người thành thật O mới quay về biệt thự, quản gia hỏi anh đã đi đâu.

Người thành thật O nói rằng anh đã đưa Lệ Lệ đi chơi.

Quản gia có chút lo lắng nói: “Vừa rồi thiếu gia trở về trông có vẻ không vui, còn cầm mấy chai rượu đỏ đi lên phòng, đáng lo nhất là sức uống của thiếu gia không tốt.”

Đương nhiên người thành thật O biết chồng cũ A không phải là người nghiện rượu, nhưng khi say thì gã sẽ nói rất nhiều.

Không ai quan tâm đến việc này cho đến khi trời đã tối rồi mà gõ mãi nhưng cửa phòng chồng cũ A vẫn không mở ra, không còn cách nào khác người quản gia đành phải đến tìm O.

“Anh ấy đã lấy bao nhiêu bình rượu?”

Quản gia nói: “Năm bình.”

Người thành thật O gõ cửa mãi nhưng không có động tĩnh gì, anh nói: “Chìa khóa dự phòng đâu?”

Quản gia nói: “Phòng này không có chìa khóa dự phòng.”

Người thành thật O thấy thế liền vỗ ầm ầm lên cửa: “Liêu Dực Tu! Anh dậy mở cửa! Liêu Dực Tu!”

Người thành thật O định đá cửa xông vào, anh xoay người bảo quản gia tránh xa một chút thì đột nhiên cửa mở ra.

Chồng cũ A ôm người thành thật O vào lòng rồi nhanh chóng khóa cửa lại.

Người thành thật O mất đà và ngã nhào xuống giường với chồng cũ A. Chồng cũ A đặt tay lên eo anh rồi vùi đầu vào cổ.

Chờ khi hồn vía anh quay lại thì người thành thật O liền ngửi thấy mùi rượu vang đỏ nồng nặc tỏa ra từ người của chồng cũ A. Cả phòng không có ánh sáng, tối đến mức không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Không gian trở nên yên tĩnh, hơi thở của hai người trở thành âm thanh duy nhất trong phòng.

Hơi ấm từ cơ thể chồng cũ A liên tục truyền sang người anh, người thành thật O ấn vào vai chồng cũ và cố gắng đẩy gã ra, nhưng làm mãi vẫn không thành công nên anh đành bỏ cuộc.



“Liêu Dực Tu, đến tột cùng anh đã uống bao nhiêu chai vậy?”

Gã không trả lời anh.

“Trước tiên anh buông tôi ra, tôi không muốn cùng một cái con ma men nằm ngốc ở đây.”

“… Vậy là anh nguyện ý cùng cái tên họ Mạnh kia ngốc nghếch ở cùng nhau đúng không? Phó Tang Nhạc, sao anh lại mau chóng thay đổi như vậy, anh… Vì sao anh không chờ em, chờ em thêm một chút thôi, bọn anh đi ăn cơm cùng nhau, cùng nhau đi công viên giải trí, anh với người ta mới là người một nhà, còn em chỉ là người ngoài, tại sao em lại là người ngoài?”

Người thành thật O: “Anh theo dõi tôi?”

“Anh còn để cho hắn gắp đồ ăn, anh còn nhìn hắn mà mỉm cười, anh còn để cho hắn chụp ảnh, anh đối với hắn tốt như vậy, Phó Tang Nhạc, hắn không quý trọng anh dù chỉ một chút, sao anh lại ngốc như vậy, anh đúng là đồ ngốc.”

Bộ dạng của chồng cũ A lúc say là như thế này, nói chuyện không mạch lạc, hoặc trở thành bậc thầy logic, người thành thật O chỉ muốn nhanh chóng đẩy gã ra: “Ừ, tôi chỉ tốt với anh ấy thôi, nên anh tha cho tôi đi.”

Chồng cũ A đột nhiên nghiêm túc nói: “Phó Tang Nhạc, nhưng anh ở với hắn không hề có chút hạnh phúc, vì sao hắn có thể hưởng thụ lòng tốt của anh mà không cần phải lo lắng bất cứ điều gì, cha mẹ hắn cũng không thừa nhận anh, hắn chưa từng giới thiệu anh với bạn bè, thời điểm con sinh bệnh vậy mà chỉ có một mình anh chạy lên chạy xuống còn hắn thì không biết ở cái xó nào, hay thậm chí khi anh bị ô tô đâm cũng phải tự tập tễnh đi về nhà, một mình anh xách nhiều đồ ăn, một mình anh đưa con đi nhà trẻ thì hắn thật sự không đủ tư cách làm chồng, rõ ràng cuộc sống của anh không ổn chút nào, không ổn chút nào, vậy tại sao anh còn tốt với hắn như vậy, rõ ràng là hắn không hề quý trọng anh.”

Người thành thật O chớp mắt, chuyện anh bị xe đụng cũng đã lâu rồi, hôm đó anh vội vàng đến đón Lệ Lệ, nghĩ rằng mình không sao nên từ chối lời đề nghị đưa mình đến bệnh viện của chủ xe. Phải mất mười mấy phút anh mới từ từ cảm nhận được cơn đau ập đến, anh nhấc ống quần lên thì phát hiện máu đã chảy ra, thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy vết máu trên ống quần đen.

Anh vội bám vào một gốc cây và từ từ ngồi trên bậc thang, hít một hơi khí lạnh mà nhìn miệng vết thương đang rướm máu, anh nhanh chóng gọi điện cho giáo viên trước, xin cho Lệ Lệ ở lại đó một lúc, còn anh thì tranh thủ đi tìm phòng khám để sơ cứu.

Đột nhiên, một người đàn ông trung niên có khuôn mặt hiền hậu xuất hiện trước mặt anh: “Thưa tiên sinh, vết thương của ngài có vẻ nghiêm trọng, có cần tôi đưa ngài đến bệnh viện không?”

Người thành thật O nhìn một chiếc ô tô sang trọng có giá trị đậu cách đó không xa, anh vừa định từ chối lời đề nghị thì người đàn ông trung niên nói rằng cách đây không xa có một phòng khám, sẽ không thành vấn đề nếu đưa anh đến đó.

Người thành thật O chỉ sợ làm bẩn xe của người ta nên đành ép mình đứng lên: “Không cần, chỉ là vết thương trông có vẻ nghiêm trọng thôi. Tôi có thể tự mình đến đó, cảm ơn ngài.”

Người đàn ông trung niên có vẻ hơi khó xử, ông còn liếc nhìn về phía chiếc xe vài lần, nhưng người thành thật O nhất quyết cho rằng anh có thể tự đi được, thế là người đàn ông nhanh chóng bước tới đỡ anh, sau đó chiếc xe cũng bắt đầu lăn bánh di chuyển đi theo người thành thật O và thậm chí còn bấm còi inh ỏi.

Người đàn ông trung niên liên tục đảm bảo mình là người tốt, thậm chí còn lấy chứng minh thư ra cho anh xem, cuối cùng người thành thật O cũng chịu ngồi vào ghế sau.

Nhưng mà anh liếc nhìn sang nhìn tài xế vài lần, người đàn ông trung niên lau mồ hôi trên trán, nói nhanh: “Đó là tài xế, tài xế của tôi.”

Anh cảm thấy tại sao người tài xế đội một chiếc mũ lưỡi trai, còn đeo khẩu trang và kính râm, choàng khăn gần kín mặt, chiếc áo sơ mi trên người gã có giá gấp nhiều lần so với người đàn ông trung niên, bóng lưng người này nhìn hơi quen quen, động tác lái xe có chút khập khiễng, cứng nhắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.