Du Dã trước khi đến căn biệt thự này, trước sau luôn cảm thấy không thể tiếp tục ở lại Pháp được nữa, bởi vì nơi này là chốn khởi đầu của những hồi ức không vui, lại quên mất rằng nơi này cũng đồng thời là chốn khởi đầu của Quý Khâm Sinh và cậu. Thì ra sẽ có người ở đây đợi cậu trở về. Động từ "chờ đợi" này, ấm tình mà lại lãng mạn, khiến người nghĩ đến là trong lòng căng đầy, chóp mũi cay cay. Du Dã mất mặt mà khóc nức nở một hồi ở trong lồng ngực của Quý Khâm Sinh, giữa lúc đó, cô bé tóc đỏ nhà hàng xóm đang lôi kéo bạn trai của mình từ trong nhà đi ra, liếc mắt một cái đã nhận ra bọn họ, cô bé lớn rồi, đã đến tuổi hẹn hò bạn trai. Cô bé tóc đỏ đã cao lớn hơn rất nhiều, vốn còn đang nhiệt tình chào hỏi, kết quả nhìn thấy Du Dã khóc vô cùng thê thảm, giọng nói liền bị nghẹn trở vào, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Quý Khâm Sinh duỗi tay ôm cậu, áp mặt của Du Dã vào trong lồng ngực của mình, vẫy tay bắt chuyện với cô bé tóc đỏ một cách tự nhiên, nói vài câu bằng tiếng Pháp. Trong lúc nói chuyện, khoang ngực của hắn khẽ rung lên, khuôn mặt nóng bừng của Du Dã áp vào đó, bị rung mà hơi tê. Chờ đến sau khi cô gái nhỏ tươi cười kéo bạn trai đi, cậu mới ngẩng mặt lên khỏi lồng ngực Quý Khâm Sinh: "Cô bé nói gì vậy?" Quý Khâm Sinh cúi đầu nhìn cậu, nụ cười ánh lên trong đáy mắt: "Cô bé bảo tôi tối nay dẫn em sang nhà bọn họ ăn cơm." Du Dã không tin, rõ ràng hai người nói với nhau một tràng dài như vậy, anh hỏi tôi đáp một hồi, làm sao có thể chỉ là nội dung đơn giản như thế. Quý Khâm Sinh lại nói: "Còn nói rằng đã lâu không gặp, anh rất mê người." Du Dã nheo mắt lại, "ăn giấm" của cô gái nhỏ: "Cô bé nói anh mê người?" Nào ngờ Quý Khâm Sinh lại cúi mặt xuống, áp sát vào, hôn lên môi của cậu, hôn rất nồng nhiệt và quyến luyến, phần eo của cậu bị túm chặt, lồng ngực của hai người đụng vào nhau, đều là nhịp tim dồn dập. Du Dã bị mút đỏ bờ môi, hồi lâu sau mới được buông ra, hít thở gấp gáp, cậu nghe Quý Khâm Sinh nói ở bên tai cậu: "Tôi bảo rằng phải đấy, tôi bị em mê hoặc đến thần hồn điên đảo." Cậu nghe lời này, eo nhũn cả ra, mãi một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Sao anh còn giống tiểu thuyết gia hơn cả em vậy hả, học lời âu yếm từ đâu ra, mà hễ cứ mở miệng là nói trôi chảy thế." Cậu đi theo Quý Khâm Sinh vào trong căn biệt thự, thăm lại chốn xưa sau hai năm cách trở, Du Dã phát hiện Quý Khâm Sinh thực sự bướng bỉnh, không chỉ mua lại căn nhà, còn cố chấp mà tái hiện tất cả mọi thứ trong dĩ vãng, ngay cả hộp hoa hồng cậu từng mua năm đó, cũng một lần nữa xuất hiện, dĩ nhiên bên trong là hoa tươi, mới được mua về, vẫn còn đọng vài giọt nước. Du Dã dạo một vòng quanh căn phòng, thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái rồi đi ra, Quý Khâm Sinh đang ở trong nhà bếp mở, dùng một tay xử lý trái cây một cách vụng về. Cậu rảo bước đi tới: "Anh đừng làm nữa, tay mới lành xong không đau à, để em gọt cho." Quý Khâm Sinh tự nhiên mà nhường chỗ cho cậu, đi tới ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống, mở laptop lên, lấy webcam ra. Du Dã thấy vậy bèn nói: "Xử lý công chuyện luôn bây giờ? Nghỉ ngơi một chốc nữa đi, đầu anh còn thấy choáng không?" Cậu quả thực có lòng lo lắng không yên, một lần mất đi mà lấy lại được khiến cho cậu hận không thể đặt Quý Khâm Sinh lên bàn thờ, sau đó chụp cho hắn một cái lồng kim cang* dán mác Du Dã. *nguyên văn: kim cang tráo (金刚罩),chú thích ở cuối chương. Quý Khâm Sinh bị cậu chọc cười: "Thế bây giờ tôi nên làm gì." Du Dã nhanh chóng xử lý hoa quả, với một bàn tay ướt nhèm nhẹp, quẳng cho Quý Khâm Sinh một ánh mắt: "Anh nghe lời em?" Quý Khâm Sinh buông laptop ra, dựa lưng vào ghế sô-pha, giọng nói hơi khàn, có chút gợi cảm: "Tôi nghe lời em, em bảo tôi làm gì thì tôi làm nấy." Du Dã đặt cả táo và cam vào đĩa, rửa hai cái nĩa, đi tới trước mặt Quý Khâm Sinh, xong xuôi mới tính sổ hết một lượt: "Nếu thật sự nghe lời của em, em bảo anh về nước sao anh lại không về?" Quý Khâm Sinh cười khổ duỗi tay kéo cậu vào lòng: "Vẫn còn giận đấy à." Du Dã tránh khỏi tay của hắn: "Đừng có lộn xộn, em suýt nữa thì ngồi lên tay anh rồi đấy." Quý Khâm Sinh đành phải thu tay về, Du Dã cứ như là một chú mèo bự đáng yêu nhưng thích làm kiêu*, né ra khỏi người hắn, ngồi xuống, chẳng đợi cho Quý Khâm Sinh kịp cảm thấy mất mát, cậu lại xiên một miếng táo rồi rướn người tới đút cho hắn ăn, ánh mắt tràn ngập vẻ cố ý, cười tươi rói, thân thể kề sát vào hắn, thoạt trông tương đối ghẹo người. *nguyên văn: ngạo kiều đại miêu. Quý Khâm Sinh duỗi tay ra định sờ, lại bị tránh, Du Dã nhướng mày nói: "Đứng đắn một chút coi, anh mà không ăn nữa thì em bưng đi đấy." Rõ ràng không đứng đắn nhất chính là cậu, Du Dã trên tay đút trái cây, dưới chân lại cọ xát chân của Quý Khâm Sinh, tiết trời nóng nực, cậu mới thay một chiếc quần cộc, ống quần rất rộng, bắp đùi lộ ra ở sát ngay bên cạnh Quý Khâm Sinh. Quý Khâm Sinh cắn mạnh một miếng táo tây, nhai ra cả nước cốt, lực đạo kia giống hệt như đang ngoạm thịt của ai đó. Hắn híp mắt nhìn chân của Du Dã, đã được dưỡng trắng hơn một chút, so với cánh tay là hai màu sắc khác nhau, làn da bắp đùi nhẵn mịn, hiện ra vẻ sáng bóng khỏe mạnh, còn có đôi chỗ hồng lên vì bị xông bởi hơi nóng. Thịt quả ngọt ngào, thấm trên đầu lưỡi, Quý Khâm Sinh liếm răng: "Nóng quá, đừng dán gần như vậy." Du Dã không dự đoán được mình thế mà lại bị ghét bỏ, người này mới nãy còn đang nói bị cậu mê hoặc đến chết đi sống lại, trái tim của đàn ông hễ nói thay đổi là thay đổi ngay? Đến khi cậu chú ý tới ánh mắt của Quý Khâm Sinh, vừa sâu lại vừa sáng, có gì đâu mà còn chưa hiểu. Nhắc mới nhớ, thực ra bọn họ cũng đã rất lâu rồi không làm, kể từ khi cậu muốn chia tay, sau đó đến lượt cậu sinh bệnh, rồi lại xuất ngoại một quãng thời gian. Mấy ngày nay Du Dã dừng thuốc, những chỗ nên khôi phục cũng đã khôi phục rồi, cậu cũng muốn, nhưng là Quý Khâm Sinh không được ấy chứ. Cậu duỗi tay lôi kéo ống quần, giấu hết phần thịt trắng nõn nà ấy đi: "Thân thể anh không được, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, ngoan ngoãn ăn trái cây." Giọng điệu kia, giống hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ. Quý Khâm Sinh dùng bên tay bị thương sờ lên chân của Du Dã, đầu ngón tay mang theo sự ẩm ướt, đẩy ống quần lên, ngữ điệu nguy hiểm: "Em nói ai không được?" Hắn ỷ vào việc Du Dã không dám bắt lấy cổ tay của hắn, chẳng hề kiêng kị mà đưa bàn tay vào bên trong ống quần của Du Dã, thẳng một đường vào đến trung tâm mà không có gì trắc trở, lông mi của Du Dã run lên, đột nhiên cụp xuống, cậu cắn môi, nhìn sự phập phồng lên xuống trong quần mình, động tác và kỹ xảo hạ lưu kia, làm cho cả người cậu phát nóng. Du Dã xấu hổ liếc xéo hắn một cái: "Bị thương chưa đủ đau? Xằng bậy cái gì?!" Quý Khâm Sinh đè cả người lên, dí sát vào cần cổ nóng rực, hôn lên đường vân mạch máu của cậu, thổi ra hơi thở nóng rực: "Không đau, thương em*." *anh Quý dùng cùng một chữ 疼, nhưng có hai nghĩa, nghĩa của vế sau là "thương". Du Dã cảm thấy Quý Khâm Sinh quả thực là không đau, ít nhất là ở kỹ thuật đang dùng để trêu đùa cậu, đúng là chẳng kém đi một chút nào. Cậu bị đẩy ngã vào ghế sô-pha, hai mắt ngơ ngác nhìn trần nhà. Vẫn là ngọn đèn chùm đó, vẫn là ánh sáng khúc xạ năm màu hệt như bươm bướm kia. Chỉ là bươm bướm lần này, đáp xuống người cậu, mang theo lòng nhiệt tình vô hạn, vỗ cánh phần phật, không ngừng bay lượn chập trùng ở trên người cậu. Khâm Sinh, thâm tình. Con bươm bướm mà cậu từng cho là vui đùa khắp chốn nhân gian, kỳ quái mà đâm vào lồng ngực của cậu, không bao giờ rời đi nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]