Du Dã cho rằng cậu sẽ chạm trán bọn bắt cóc, thậm chí có thể thấy được Quý Khâm Sinh. Không biết tương đương với sợ hãi, cậu sợ trông thấy kết quả không tốt. Đám người nán lại ở tầng hai của nhà xưởng bỏ hoang, nơi đó lại có bốn người, có người cầm súng, có người đang dùng máy vi tính, còn có một người đàn ông râu ria trông có vẻ rất giống chỉ huy. 
Người đàn ông râu ria có mái tóc xoăn dày màu nâu, ánh mắt của gã làm người ta ngạt thở, xoáy sâu vào đám người đi cùng với Kiều Trọng, dừng lại ở trên người Du Dã, một kẻ lạ mặt, càng thêm bén nhọn. 
Thế nhưng hiện tại điều cậu quan tâm hơn cả chính là sự an nguy của Quý Khâm Sinh, đối với ánh mắt bất thiện rõ ràng của người đàn ông râu ria này, cậu cũng không để tâm được nhiều như vậy. 
Kiều Trọng dùng tiếng Pháp nói ngắn gọn vài câu với người đàn ông râu ria, nghiêng đầu về phía Du Dã gật một cái, chắc hẳn là đang giải thích về thân phận của cậu cho người đàn ông râu ria. 
Hai người đối thoại một lúc, sau đó Kiều Trọng đi tới nhét cho Du Dã một chiếc bộ đàm, rồi dẫn Du Dã đến một căn phòng nhỏ: "Cậu đợi ở trong này, khi nào được gọi thì đi ra." 
Căn phòng nhỏ rõ ràng là đã được người bố trí thành phòng nghỉ tạm thời, một cái bàn với vài ba cái ghế, tàn thuốc rơi vãi khắp sàn, trên mặt bàn có chai nước và bánh mì ăn còn thừa lại. 
Du Dã không phản đối, cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thang-cuoc/1769747/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.