Du Dã nói không ra lời, sống lưng của cậu khẽ cong lên, nhìn Quý Khâm Sinh với một vẻ mặt trông khá tội nghiệp, hi vọng người nọ buông ra. Chỗ đó quá buốt, buốt đến nỗi thậm chí có hơi đau, nói không chừng còn có thể bị sưng lên. Nếu chỉ bị sưng một bên, quần áo mùa hè chất liệu mỏng, sẽ rất ngại ngùng.
Mắt kính của Quý Khâm Sinh, là kiểu mà Du Dã thích, cậu thậm chí cảm thấy mắt kính của người này trông rất là xinh đẹp. Hiện tại đôi mắt này, hàm chứa vẻ lạnh lẽo, giống như viên nước đá đang dán ở trên người cậu, không xác định rõ được thứ nào lạnh hơn, và thứ nào khiến cậu sợ sệt hơn.
Du Dã và Quý Khâm Sinh nhìn nhau, tựa như một cuộc đối chọi, vừa giống như một cuộc chiến tranh không có khói thuốc súng. Viên nước đá trượt dọc theo thân thể cậu ra bên ngoài, đập xuống đất, bắn văng ra xa. Vào lúc Quý Khâm Sinh buông tay, Du Dã đồng thời mở miệng: "Không có ai hết, vẫn luôn chỉ có mình anh."
Áo tơ lụa trơn bóng và mát lạnh, bị dính nước, thấm ra một vết đậm màu. Ngón tay của Du Dã nắm vào vạt áo, kéo ra ngoài một chút cho lỏng lẻo, sau khi kéo áo ra khỏi quần, cậu thò tay vào một cách tự nhiên, sờ đến nơi vừa mới bị đông cứng.
Quý Khâm Sinh chăm chú theo dõi từng cử chỉ và hành động của cậu, thấy mũi cậu hơi nhăn lại, nghe cậu khẽ thốt ra lời oán giận. Du Dã sờ tay vào bên trong, nhỏ giọng nói: "Sưng rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thang-cuoc/1769707/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.