Du Dã nói đưa cậu về nhà, Quý Khâm Sinh vui vẻ đồng ý, hắn liếc nhìn thời tiết bên ngoài: "Lên lầu thay quần áo." Du Dã tự nhiên nói: "Mặc của anh?" Quý Khâm Sinh gật đầu: "Mặc của tôi."
Du Dã gật đầu lên lầu, Quý Khâm Sinh nhìn bóng lưng của Du Dã, chó trắng nhỏ vẫy đuôi đuổi theo. Dương Du ở phía sau lên tiếng: "A Sinh, hắn là ai?"
Quý Khâm Sinh lúc này mới chầm chậm nhướng hai hàng lông mày lên: "Tôi nhớ rõ là tôi nói rồi, giữa chúng ta, không cần thiết phải liên lạc thêm một lần nào nữa."
Dương Du nắm chặt hai tay, cô gắng gượng nói: "Anh vẫn còn trách em vì chuyện người tình nước Pháp kia của anh sao?"
Quý Khâm Sinh không đáp lời, Dương Du run rẩy bờ môi, gần như không chịu nổi ánh mắt của hắn, khẽ nghiêng mặt sang một bên: "Nếu như hắn yêu anh, thì sẽ không rời đi mà chẳng buồn nói một lời nào, huống chi, người tình kia của anh là một tên lừa gạt không phải sao, ngay cả tên họ cũng là giả, anh..."
Quý Khâm Sinh không vui mà ngắt lời cô: "Đây là chuyện của tôi và em ấy, không liên quan gì đến cô."
Dương Du hung hăng nhắm chặt mắt, cuối cùng mở ra, lộ vẻ yếu thế nói: "A Sinh, chúng ta quen biết hơn mười năm."
Quý Khâm Sinh trời sinh có một đôi môi bạc tình. Dương Du ngày trước đã từng rất say đắm điểm này, cô cảm giác mỗi một chữ nhả ra từ bên trong đôi môi này, đều giống như được bọc trong mật ngọt, bất kể hắn nói cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thang-cuoc/1769675/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.