Trong thời gian tiếp theo, Trường An thường thích đến gần Cố Lý, ngồi xem y viết chữ, đọc sách, không làm gì khác, chỉ ngồi yên lặng đứng nhìn cho đến khi học xong rồi mới đi. Ban đầu Cố Lý còn hơi không quen, dần dà cũng quen với việc này.
Một lần, Trường An xin nghỉ nửa ngày để về nhà, khi trở lại giảng đường thì không thấy Cố Lý đâu. Hắn bắt đầu tìm kiếm và thấy Cố Lý dưới một cái cây. Lúc đó, Cố Lý đang bị một đám trẻ con bắt nạt. Trường An tức giận, lao vào bảo vệ Cố Lý và hét lên: "Từ giờ ta sẽ bảo vệ người này, nếu có ai đó bắt nạt y, ta sẽ dùng nắm đấm này để hầu hạ kẻ đó. Còn không mau tránh ra!"
Những người xung quanh nhìn thấy Cố Lý là giang hồ giảng đường thì ngay lập tức tản ra, chỉ còn lại hai người họ. Trường An kiểm tra cẩn thận cơ thể của Cố Lý, nhẹ nhàng thở phào khi xác nhận không có vết thương nào. Sau đó, hắn nhìn vào khuôn mặt của Cố Lý, khuôn mặt của y đầy nước mắt. Trường An lau những giọt nước mắt trên mặt Cố Lý đi, thở dài: "Sao lại khóc nữa rồi?"
Cố Lý khóc lóc nói: "Họ... chửi ta... cha không yêu, nương không thương, nói ta là đứa trẻ bị bỏ rơi."
Trường An ôm chặt y vào lòng, vuốt ve lưng an ủi y: "Bọn họ nói gì thì ngươi cũng chẳng quản được, nhưng nếu ngươi để ý quá, sẽ làm tổn thương đến tâm hồn mình."
Mặc dù không hiểu lắm nhưng Cố Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ten-truong-an-ta-ten-co-ly/2915462/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.