Xuân đi thu đến, trong thành lại xuất hiện một trận tuyết lớn, Cố Lý đứng bên cửa sổ, nhìn bông tuyết tung bay bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.
Nha hoàn tiến vào cho y thêm quần áo, nhắc nhở: "Công tử, cẩn thận bị cảm lạnh, mau mau nghỉ ngơi đi. ”
Cố Lý hời hợt cười nói: "Không vội, ta còn phải chờ Trường An trở về. ”
Nha hoàn giúp y thu quần áo, bất đắc dĩ nói: "Công tử, sợ nguời quên mất, ngày mai tướng quân mới hồi kinh, người không thể ở chỗ này chờ ngài ấy được. ”
"Phải không? Trí nhớ của ta kém đến vậy à." Cố Lý cũng bất đắc dĩ cười cười, rời khỏi cửa sổ, lẩm bẩm: "Nhưng ta luôn cảm thấy tối nay chàng sẽ trở về. ”
Nha Hoàn kéo cửa sổ lên, lại thúc giục nói: "Công tử nghỉ ngơi thật tốt, chớ để tướng quân trở về lo lắng. ”
Cố Lý ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Được. ”
Lúc này nha hoàn mới yên tâm lui ra ngoài, thay y đóng cửa lại, Cố Lý vẫn chưa ngủ, đã quen với việc có hắn bên cạnh, từ khi Trường An xuất chinh đến bây giờ, đã được ba năm, ngoại trừ quan tâm tình hình chiến đấu ra, Cố Lý ngày nào cũng nhớ đến hắn, sợ hắn bị thương, khiến cho mấy năm nay ngay cả một giấc ngủ ngon y cũng không có.
Cố Lý thở dài một tiếng, lấy cái rương nhỏ trên đầu giường ra, bên trong chứa mấy tin tức chiến thắng và mấy phong thư mỗi lần Trường An trở về đều mang cho y, thư rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ten-truong-an-ta-ten-co-ly/2915459/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.