Trường An làm như không nghe thấy, đờ đẫn đi vào trong phòng, máu trên người chảy một đường, mạnh mẽ nhỏ ra một con đường máu.
Cố Lý nằm trên giường, sắc mặt vừa ôn hòa vừa tái nhợt, trên người mặc bộ hỉ phục Trường An tặng, chói mắt như vậy, lại làm người ta đau lòng không thôi.
"A Lý.. Ta về rồi, Trường An của em về rồi."Trường An run rẩy vươn tay ôm lấy y, ôm y vào lòng, nước mắt không kìm nén được mà tuôn rơi, "Em mở mắt nhìn ta đi! A Lý.... ”
"Tướng quân, đây là thư công tử để lại cho ngài." Thanh nhi đem mấy câu cuối cùng Cố Lý viết đưa cho Trường An, lau nước mắt liền rời khỏi.
Trường An nhẹ nhàng đặt người xuống, đắp chăn cho y, như thể y chỉ đang ngủ. Trường An chậm rãi mở thư, nét chữ tuyệt đẹp của Cố Lý hiện ra:
"Trường An, thật xin lỗi, không thể cùng chàng ngắm nhìn non nước hữu tình này, không thể cùng chàng đi đến cuối đời, là ta thất hứa, ta đã không giữ đúng lời hứa của mình. Chúng ta đã thỏa thuận rồi, không cần tìm kiếm và không được phản bội lời hứa! Còn nữa, Trường An, ta sẽ mãi mãi yêu chàng! Trong trái tim Cố Lý, Trường An sẽ mãi mãi có mặt!"
"A Lý... A Lý! "Trường An bỗng nhiên ôm lấy y hét lên, giờ phút này, không ai hiểu hắn.
Cố Lý bị bệnh qua đời vào ngày đại quân thắng lợi, lúc Trường An xin từ chức. Ngày đó, trong thành Trường An vẫn như thường lệ, tuyết rơi dày đặc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ten-truong-an-ta-ten-co-ly/2915452/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.