Edit: Yên Lãng
Cho rằng Mạnh Viễn Sâm không quen với nơi mình đến lần đầu tiên, Thẩm Tầm nhất quyết muốn đích thân đưa Mạnh Viễn Sâm xuống lầu. Thế là hai người một trước một sau, lại lần nữa đi qua hành lang tối tăm và chật hẹp.
Đèn trần cũ kỹ chập chờn, ánh sáng run rẩy như mô phỏng nhịp đập của trái tim.
Mở khóa cửa xe, Mạnh Viễn Sâm ngồi vào ghế lái.
Kính cửa sổ màu xám đậm, có tác dụng làm giảm màu sắc, khi nhìn xa cảm giác này càng rõ ràng hơn, tất nhiên cũng có thể do thị lực của Mạnh Viễn Sâm chỉ đạt mức trung bình khi đeo kính gọng.
Anh nhìn thấy Thẩm Tầm bên ngoài cửa sổ vẫy tay chào mình, một nghi thức tạm biệt đơn giản.
Nhìn theo bóng người vội vã khuất dần trong màn đêm, chìm vào ngõ tối của khu tập thể, chỉ còn lại những đường nét mơ hồ lẩn khuất giữa bóng tối, rồi dần thu nhỏ, tan biến sau góc cầu thang.
Mạnh Viễn Sâm thu hồi tầm mắt.
Nhưng anh không quên, mỗi tầng lầu đều có cửa sổ, nơi lấp lánh ánh đèn le lói.
Hơn nữa, anh nhớ rõ, Thẩm Tầm ở tầng ba, mà đèn cầu thang tầng một và tầng ba đều hỏng.
Ngay lúc anh suy tư, bỗng dưng cửa sổ hành lang tầng hai sáng bừng lên, ánh vàng ấm áp hắt ra, nhuộm vàng cả khung cửa. Một phút sau, ánh đèn lại từ từ tắt lịm.
Có lẽ cậu ấy đã về nhà.
Mạnh Viễn Sâm cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt về vô lăng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tam-thuong-sa-doa/3462568/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.