“Ta… cảm… giác… mình… sắp… chết… rồi…! Xin… ngươi… hãy… cứu… lấy…. ta…!”
Lục Man cảm giác sinh mệnh của mình đang dần dần trôi mất, nếu tiếp tục như vậy thì không bao lâu nữa nàng liền vẫn lạc nên Lục Man dùng chút linh hồn lực cuối cùng truyền âm cho Già Thiên Pháp Nghịch Thiên mà hắn cũng đáp trả lại:
“Được! Ta có thể cứu ngươi nhưng để đề phòng thì ngươi phải để ta gieo một tia ấn kí lên linh hồn ngươi! Đến lúc đó sinh mệnh ngươi sẽ nằm trong tay ta! Ngươi có đồng ý không!”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên rất đề phòng Lục Man, người này dễ dàng phản bội Thiên Xà Phủ như thế thì cũng rất dễ dàng phản bội hắn, loại người này nếu không đề phòng thì hắn sợ mình chết lúc nào cũng không biết.
“Ta… đồng… ý…! Xin… ngươi… hãy… cứu… ta…!”
Lục Man cũng hiểu mình nếu đáp ứng sẽ không thể thoát ra khỏi ma trảo của Già Thiên Pháp Nghịch Thiên, chỉ cần hắn gieo ấn kia lên linh hồn nàng thì sau này nàng sẽ như con rối nhưng vì để được sống nên nàng cũng chỉ có thể đồng ý.
“Tốt! Đem linh hồn lực ngươi thả lỏng ra cho ta…!”
Già Thiên Pháp nhìn Lục Man ra lệnh mà Lục Man cũng nhanh chóng làm theo, linh hồn lực của nàng nhanh chóng từ bỏ kháng cự xâm nhập từ bên ngoài mà Già Thiên Pháp Nghịch Thiên cũng bắt đầu lẩm bẩm đọc một đạo kinh văn gì đó.
“Đây… là… thứ…. gì…! Không…!”
Cảm nhận Già Thiên Pháp Nghịch Thiên kinh văn đọc ra đang dần dần ăn mòn và biến đổi linh hồn mình thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tai-dau-pha-bat-dau-tha-cau-van-gioi/990681/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.