“Vù…!”
Nói xong trên người Già Thiên Pháp Nghịch Thiên khí thế phun trào, một cỗ uy áp vượt xa Băng Hoàng - Hải Ba Đông vừa thả ra lập tức đè lên người hắn khiến Hải Ba Đông khuôn mặt trở vô cùng lúng túng, vừa chịu đựng, vừa cười nói:
“Gigamesh! Đừng hiểu nhầm! Lão phu làm sao có thể lấy oán báo ân được! Chỉ là vừa nãy bài trừ phong ấn xong thì trên người đấu khí còn chưa thể thu phóng tự nhiên làm kinh động đến hai sư đồ các ngươi! Xin thứ lỗi…!”
“Ra là như vậy sao! Hoá ra ta hiểu nhầm Hải Ba Đông lão đầu tử ngươi rồi! Cứ tưởng lúc nãy Hải Ba Đông ngươi định ra tay giết hai sư đồ bọn ta chứ…!”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên lắc đầu, cười tủm tìm đáp trả nhưng khí thế uy áp cũng nhanh chóng thu hồi lại, hắn hiện tại đã không muốn so đo thêm gì nữa với Hải Ba Đông, vừa nãy thả ra uy áp chỉ là để thị uy mà thôi.
“Đúng! Đúng! Hiểu nhầm! Tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi! Dù sao lão phu là Băng Hoàng chứ không phải loại tiểu nhân lấy oán báo ân!”
Hải Ba Đông cũng hiểu ra Già Thiên Pháp Nghịch Thiên trong lời nói ẩn dấu tha hắn một lần suýt phạm phải sai lầm nên cũng gật đầu lia lịa, xoa đầu tóc dài bao nhiêu năm từ trắng đã biến về đen, mỉm cười giải thích.
“Gigamesh! Lão phu lấy được tàn phế địa đồ bây giờ đã là của ngươi! Tuy có hơi xấu hổ vì hỏi điều này nhưng vì để thoả mãn lòng hiếu kì bao năm qua thì ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tai-dau-pha-bat-dau-tha-cau-van-gioi/990676/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.