“Oanh... Oanh... Oanh.....!!! Vù... Vù... Vù...!!!” Sau tiếng nổ, Hư Không Lôi Trì giống như lần nữa bạo động, vô số lôi điện nổi lên điên cuồng oanh kích khắp nơi làm không gian xung quanh liên tiếp bị chọc thủng ra từng cái lỗ đen. Tuy rằng Hư Không Lôi Trì lần nữa bạo động nhưng lần này năng lượng sấm sét lại không tấn công cả hai người họ mà lại nhanh chóng tụ tập với nhau lao vào nơi tận cùng của Hư Không Lôi Trì. Nghịch Thiên và lão già thần bí cũng đồng thời nhận ra Hư Không Lôi Trì bạo động nhưng tâm trạng của hai người lúc này là khác nhau, một người vui vẻ và mừng thầm, còn một người thì sợ hãi cùng tò mò. “Đây là... Hư Không Lôi Trì lần nữa bạo động sao!!! Nhưng tại sao tất cả lôi đình đều lao về phía đó vậy!!! Nơi đó ẩn dấu thứ quái quỷ gì vậy!!!” Lão già thần bí nhìn thấy vô số lôi điện đang nhanh chóng chạy vào nơi tận cùng của Hư Không Lôi Trì thì vô cùng kinh ngạc, khuôn mặt hiện lên vẻ hoảng hốt, hai mắt suýt chút nữa thì lồi ra ngoài. Không chỉ thế, vốn bàn tay đang vuốt râu trang vẻ lão phu là cao nhân cũng do bị kinh ngạc đến nỗi suýt chút nữa thì nhổ toàn bộ mà trong lòng lão già thần bí lúc này cũng đang kinh hoảng đến tột độ. “Đây là Cửu Huyền Kim Lôi khí tức!!! Nhìn tình trạng quá trình tụ linh hiện tại rất thuận lợi!! Xem ra lần này chắc nó sắp có thể thành công rồi!!” Trong khi đó, ở bên kia, Nghịch Thiên sắc mặt vẫn không hề biến đổi, hai mắt hắn giống như có thần quang nhìn xuyên tới nơi tận cùng của Hư Không Lôi Trì đang có một con kim sắc lôi đình cự long đang trong quá trình tụ linh. “Không được!!! Ta nhất định phải đi xem thật hư ra sao!!! Tuy có chút nguy hiểm nhưng lôi điện hiện tại đều đang chạy vào đó!! Đây cũng là một cơ hội tốt để biết nơi tận cùng đó có thứ gì!!!” Là một vị cường giả, tính tò mò cũng không thể nào thấp, lão già thần bí cuối cùng vẫn quyết định xông vào nơi tận cùng của Hư Không Lôi Trì để xem thực hư nơi đó đang ẩn dấu thứ gì. “Nghịch Tiểu Tử!! Hư Không Lôi Trì hiện tại giống như lần nữa bạo động rồi!!! Mặc dù ngươi có cái đỉnh này trợ giúp nhưng không cầm cự được bao lâu đâu!! Mau nhanh chóng rời đi nhanh!!!” Tuy nhiên là một vị cường giả, tầm mắt của hắn cũng rất cao, đã sớm nhận ra tư chất của Nghịch Thiên rất mạnh nên hắn vẫn nhắc nhở Nghịch Thiên một câu như muốn kết một cái thiện duyên. Nghịch Thiên nghe thấy lão già thần bí nói liền có chút cảm động vì ở thế giới cường giả vi tôn này, bảo vật thuộc về kẻ mạnh nhưng người này mặc dù tu vi cao hơn lại không hề có ý cướp bảo vật của hắn. Nếu theo lẽ bình thường thì lão già thần bí có thể ra tay cướp đoạt đồ vật của vãn bối rồi giết luôn hắn mà không sợ bị phát hiện vì nơi đây không có người nhưng lão già không tàn độc như thế, chứng tỏ rằng lão là người tốt.
Không chỉ thế lão già thần bí này còn nhắc nhở hắn rời đi do Hư Không Lôi Trì lần nữa bạo động khiến Nghịch Thiên có chút xấu hổ vì nghĩ lầm lão già thần bí này còn có ý định cướp đoạt Thành Tiên Đỉnh. “Nghịch tiểu tử!! Cầm lấy cái này đi tiểu tử thối!!! Sau này sẽ có đại dụng đấy!!!” Không hề hay biết mình đã bị Nghịch Thiên đánh lên một cái “thẻ người tốt”, lão già thần bí sau khi nhắc nhở một câu với Nghịch Thiên liền thò tay vào ngực lấy ra một cái ngọc bài ném về phía hắn. “Học viện ..!!! Hoả tháp!! Tiền bối!!! Ngọc bài này là cái gì vậy!!” Đứng trên Thành Tiên Đỉnh, Nghịch Thiên cũng nhanh chóng bắt lấy ngọc bài, vừa tóm được vào tay thì trên ngọc bài có hai bức vẽ hình ảnh được khắc hoạ hấp dẫn ánh mắt của hắn. Nghịch Thiên nhìn kĩ thì nhận ra hai bức vẽ hình ảnh này được khắc hoạ ở cả hai bên mặt của ngọc bài, đằng trước thì có một toà học viện, còn mặt sau có một toả hoả tháp khiến hắn vô cùng tò mò liền lên tiếng hỏi thăm. “Không phải tiểu tử ngươi muốn biết tên của lão phu sao!! Ta họ Mang, tên là Thiên Xích..!! Là viện trưởng của Già Nam Học Viện!!! Mà cái ngọc bài kia là lệnh bài của lão phu có thể giúp tiểu tử ngươi gia nhập học viện!!” Lão già thần bí thấy vẻ mặt của Nghịch Thiên tràn đầy vẻ hiếu kì liền vuốt chùm râu bị đánh tơi tả, cũng không để ý đến y phục cũng rách tả tơi, khuôn mặt hiện lên vẻ hiền lành, cười nói. “Mang Thiên Xích!!! Tiền bối là vị viện trưởng thần bí đã biến mất nhiều năm của Già Nam Học Viện ở Hắc Giác Vực!!!” Nghịch Thiên nghe lão già thần bí tự xưng danh tính thì lập tức bật thốt lên, hắn đã nhớ ra người này là ai, Mang Thiên Thước - người sáng lập Già Nam Học Viên, đồng thời cũng là một vị Bán Thánh Cường Giả. Ngoài ra thân phận thật sự của lão đầu tử này cũng rất cao, Mang Thiên Thước ngoại trừ là Bán Thánh thì còn là là Viễn Cổ Bát Tộc một trong Lôi Tộc cường giả chuyên tu lôi hệ đấu khí cùng lôi hệ công pháp. Mà Nghịch Thiên sau khi biết thân phận của Mang Thiên Thước thì cuối cùng cũng hiểu ra vì sao lão đầu tử này mặc dù bị Hư Không Lôi Trì bạo động vẫn còn sống rồi, đó là vì lôi tộc đối với lôi đình có kháng tính cực mạnh. “Ồ!!! Nghịch tiểu tử!!! Không nghờ ngươi cũng biết thân phận của lão phu!!! Xem ra tiểu tử ngươi là người của Tây Bắc Địa Vực nhỉ!! Bởi vì danh tiếng của ta chỉ có tại nơi đó là không nhỏ đấy!!!” Ở bên kia, Mang Thiên Thước nghe thấy Nghịch Thiên khuôn mặt có chút biến đổi cùng bật thốt lên lời nói thì lập tức suy đoán ra một chút thân phận của hắn liền vuốt râu cười vui vẻ nói ra suy nghĩ của mình. “Haiz!!! Mang Thiên Thước tiền bối!!! Không ngờ tiền bối lại chỉ qua vài câu nói đã suy đoán ra thân phận của ta!! Vãn bối không biết thân phận thật sự của mình nhưng nơi sinh sống của vãn bối đúng là Tây Bắc Địa Vực!!” Nghịch Thiên không nghờ chỉ qua lại đôi, ba lời nói liền bị Mang Thiên Thước đoán trúng, hắn biết mình tâm tính còn quá non trẻ, không so được với mấy lão bất tử này liền thở dài một hơi rồi nói ra một ít sự tình.
“Được rồi!! Được rồi!! Lão phu không thèm để ý tiểu tử ngươi giấu đi thân phận làm gì!! Dù sao tiểu tử ngươi mang theo trên mình quá nhiều đó tốt mà chỉ nói tới cái Lục Đỉnh này rất dễ gây nên kẻ khác nhòm ngó rồi!!” “Lão phu cũng biết mang ngọc có tội mà nhìn tuổi tác của tiểu tử ngươi thì không đủ sức để bảo vệ ngọc nên giấu đi thân phận cũng là điều tốt!! Cái lão phu để ý là thân phận cùng tên thật của tiểu tử ngươi cơ!!” Mang Thiên Thước sau khi nghe Nghịch Thiên nói xong liền hiện lên vẻ bất cần đời, không thèm để ý đến tổn hại hình tượng của bản thân, một tay ngoáy ngoáy lỗ tai, khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ hiền lành cười nói. “Mang Thiên Thước tiền bối!!! Về việc xuất thân của vãn bối thì hiện tại chưa thể cho ngài biết được nhưng tên thật của vãn bối thì có thể...!!!” Nghịch Thiên biết rõ trong nguyên tác Mang Thiên Thước từng giúp đỡ nhân vật chính Tiêu Viêm, tính cách rất hiền lành, từ tốn nhưng bản năng đề phòng người khác từ kiếp trước vẫn còn nên hắn vẫn giấu diếm đi một ít. “Ồ!! Không sao!! Không sao!!! Tên thật của tiểu tử ngươi cũng đủ rồi!!! Lão phu mới gặp mặt lần đầu đã đi sâu vài lai lịch người khác quá cũng không tốt!! Thế tiểu tử ngươi tên thật là gì vậy???” Mang Thiên Thước vẫn giữ nguyên vẻ mặt bất cần đời, một tay lấy ra ráy tai cười nói nhưng Nghịch Thiên nhìn thấy lão bất tử này trong lời nói tràn đầy ẩn ý đổi nhanh hơn gió thì trong lòng chửi thầm một câu “cáo già”. “Nghịch Thiên!!! Vãn bối tên thật là Nghịch Thiên!!!” Mang Thiên Thước vừa nghe xong cái tên của Nghịch Thiên thì lập tức hai mắt suýt lòi ra, bàn tay bởi vì giật mình liền xé đứt một chùm râu dài bạc trắng, thân thể cũng nghiêng ngả như sắp ngã.... “Cmn!!! Nghịch Thiên tiểu tử!!! Bộ hết cái tên hay để đặt rồi hay sao mà tiểu tử ngươi lại lấy hai chữ Nghịch Thiên làm tên vậy hả!!” Không thèm để ý đến bản thân quần áo tơi tả cùng hình tượng cao nhân biến mất, Mang Thiên Thước khuôn mặt tràn đầy vẻ tức giận, gân xanh nổi lên, nhanh như tên bắn lao đến gần Nghịch Thiên rồi mắng một trận. “Mang Thiên Thước tiền bối!!! Tên của ta có vấn đề gì hay sao mà tiền bối cứ nổi giận như vậy!!! Nó rõ ràng là cái tên rất hay đó!!” Nghịch Thiên cũng không giấu giếm tên thật của mình với Mang Thiên Thước nhưng khi cái tên của hắn vừa bị đọc ra thì thấy lão bất tử này liền nổi giận với mình liền cũng có chút không nhịn được tức giận, mắng trả lại. “Hay cái đầu tiểu tử thối nhà ngươi!! Nghịch Thiên có nghĩa làm trái với trời, làm trái đạo trời!! Đặt tên như thế tất nhiên sẽ bị trời phạt!! Giờ thì tốt rồi!!! Lão phu bởi vì biết tên của ngươi nên hoàn toàn bị thiên địa nhắm tới..!!!” Trong khi đó, Mang Thiên Thước thấy Nghịch Thiên vẫn chưa biết mình đã sai ở đâu liền lập tức nổi giận, gân xanh nổi lên trên khuôn mắt, một tay chỉ hắn, miệng thô tục bạo mắng một trận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]