“Là lớp trưởng sắp xếp cho cậu tới xem mắt sao?”
“Tại sao lại không thể chứ?”
Ôn Cận hỏi ngược lại như vậy khiến Ninh Thiển ngẩn người, nàng cúi đầu lau mép chén trà, nghĩ lại những chuyện xảy ra mấy ngày này, nhìn thì như trùng hợp nhưng lại không hề trùng hợp.
Nhân viên phục vụ đang muốn nhắc nhở hai vị khách gọi đồ, lại nghe thấy cuộc nói chuyện ngắn của hai người bọn họ thì cảm thấy không khí không đúng, đánh xấu hổ tránh ra, để lại không gian riêng cho hai người.
Ninh Thiển nghĩ một lúc lâu cũng không biết nói cái gì: “Có phải là cậu cố ý đúng không?”
“Phải.” Ôn Cận dịu dàng nhìn Ninh Thiển.
Nếu không phải cố ý thì trên đời này nào có nhiều duyên phận và sự trùng hợp đến như vậy.
Ninh Thiển câm nín không biết nói gì hơn, nàng không ngờ Ôn Cận thoải mái thừa nhận đến như vậy, thậm chí dùng từ ‘da mặt dày’ để so sánh cũng không đủ, đây là Ôn Cận mà nàng quen biết sao? Từ tối hôm trước khi Ôn Cận chủ động ôm nàng, giữ nàng lại, Ninh Thiển bắt đầu cảm thấy Ôn Cận thật xa lạ, đồng thời đáy lòng cũng có một chút rung động.
“Cậu rốt cuộc muốn làm gì?” Ninh Thiển hít sâu một hơi lấy dũng khí nhìn thẳng vào mắt Ôn Cận, nàng hỏi Ôn Cận như vậy là bởi vì chính nàng cũng mê man không rõ tình cảm của Ôn Cận dành cho nàng là như nào. Đương nhiên nàng cũng hy vọng người mình yêu cũng yêu mình nhưng Ôn Cận có thể yêu nàng sao? Nàng hiểu Ôn Cận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ta-yeu-nhau-vi-dan-tru-hai/960383/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.