“Trở về tôi cởi quần áo để cô kiểm tra kỹ lưỡng một phen, được không?”
Đều là khi nào, còn một bộ lẳng lơ không đứng đắn bộ dáng, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra... nhưng mà, thấy Cảnh Nhuế bình an đứng ở trước mặt mình, trong lòng Trì Gia cũng xem như kiên định.
“Chị còn nói giỡn!” Trì Gia mặt lạnh thấp giọng giận dữ với Cảnh Nhuế, trong lòng lại tràn đầy vui mừng.
Cảnh Nhuế dùng đôi tay ôm lấy mặt Trì Gia, dường như xem không đủ mà nhìn chằm chằm nàng, cười đến tươi đẹp.
Trì Gia cũng nhìn chằm chằm, sau khi gặp nhau ở sân bay, trong mắt hai người đã sớm không còn người khác. Cảnh Nhuế cười lại câu đi trái tim của Trì Gia rồi, trước kia nàng đơn giản chỉ là cảm thấy Cảnh Nhuế cười rộ lên rất đẹp, hiện tại, Trì Gia có loại cảm giác chiếm được hạnh phúc, bởi vì người trước mắt, là thuộc về nàng.
Sân bay mơ hồ người đến người đi, hai người vẫn cứ ái muội dán ở bên nhau, luyến tiếc tách ra.
“Nghĩ cái gì?” Thấy Trì Gia thẫn thờ, lòng bàn tay Cảnh Nhuế nhẹ xoa qua vành mắt xanh nhạt của nàng, rất đau lòng.
Trì Gia lại đem tay bò đến eo Cảnh Nhuế, ôm lấy, nàng dựa đầu vào trên vai Cảnh Nhuế, dán lên cổ nàng. ôm ấp một hồi lâu, Trì Gia mới chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn lại rung động lòng người, “Nhớ chị...”
Cảnh Nhuế mỉm cười cho Trì Gia một cái ôm, ấm áp lại thâm tình, cô ở bên tai Trì Gia nhẹ nói, “Tôi cũng vậy.”
Cuối cùng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ta-yeu-nhau-vi-dan-tru-hai/960348/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.