Khoảng cách đối diện chưa đến 10 cen ti mét, Ninh Thiển mặt đỏ tim đập, đang làm đấu tranh tâm lý kịch liệt. Hiện tại đang nằm dưới thân cô, là người phụ nữ cô đã yêu thầm gần mười năm, khoảng cách và tư thế ái muội như bây giờ, làm sao cô có thể không tâm động?
Ôn Cận thật xinh đẹp, xinh đẹp đến mức làm người đã từng gặp qua là không quên được. Từ lúc học đại học, nàng chính là nhân vật cấp nữ thần được chúng tinh phủng nguyệt, ở trước mặt Ôn Cận, Ninh Thiển hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút tự ti, cho nên vẫn luôn không dám thổ lộ.
“Thiển Thiển...” Ôn Cận gần gũi nhìn Ninh Thiển, đặc biệt muốn nói gì đó, lại không biết nên nói từ đâu, nàng duỗi tay ôm lấy Ninh Thiển, ôm thật chặt.
Ôn Cận bây giờ bớt đi nhiều sự cường thế so với ngày thường, ôm Ninh Thiển cứ như ôm cọng rơm cứu mạng, lúc con người mệt mỏi bất lực, lời nói an ủi gì đó cũng không bằng một cái ôm yên lặng.
Lúc này Ôn Cận chính là như vậy, tính cách nàng thanh lãnh, chưa từng có bạn bè có thể thổ lộ tâm tư, người có độc lập kiên cường đến đâu cũng có lúc yếu đuối, muốn có người có thể kề bên.
Nhiệt độ cơ thể và hơi thở của hai người giao hòa vào nhau.
Ninh Thiển cứng lại rồi, bởi vì Ôn Cận ôm lấy cô, hơn nữa lại ôm với một tư thế cực kỳ thân thiết.
“Ở lại với tôi...” Ôn Cận say khướt mà nỉ non, ôm Ninh Thiển, luyến tiếc buông ra, “Đừng đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ta-yeu-nhau-vi-dan-tru-hai/960328/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.