🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tôi nhớ cô, hay là tôi muốn cùng cô lên giường, cái nào có khả năng lớn hơn? Trong lòng Trì Gia tự nhiên hiểu rõ. Các nàng lén ở bên nhau, trừ lăn giường, cũng không tìm ra chuyện khác để làm.
Dù có là thế, nhưng khi Cảnh Nhuế dùng giọng nói ái muội trầm thấp nói với nàng “Tôi nhớ cô”, Trì Gia thừa nhận trong tiềm thức của mình có vài phần rung động. Có thể thấy, con người đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt, mặc cho đôi khi đó rõ ràng là lời nói dối.
Về vấn đề này, Trì Gia cũng đã có kinh nghiệm thử qua.
Cảnh Nhuế dùng môi nhẹ cọ vào gương mặt Trì Gia, làn da căng mướt, cô hôn lên, dường như chưa từng có cảm giác quyến luyến như vậy đối với những phụ nữ khác. Sau một đêm qua đi, Trì Gia chủ động, càng là làm cô nhớ mãi không quên.
“Đêm nay ở lại với tôi.” Cảnh Nhuế vòng ôm lấy Trì Gia, nhìn vào mắt nàng lại một lần nữa nói.
“Ừm.” Trì Gia cũng nhìn thẳng vào mắt Cảnh Nhuế, đối diện nhau ánh mắt trở nên nóng rực, nơi đó sớm đã không giấu được tham lam và khát vọng của bản thân. Dù cho Trì Gia có từng có ý muốn rời đi, giờ này khắc này cũng tan thành mây khói. Cảnh Nhuế thấy nàng đồng ý, bất giác tâm tình cũng tốt lên, “Có nhớ tôi không?” Cũng không phải người yêu, cần gì phải nói câu này làm ra vẻ, Trì Gia rũ mắt, “Không nhớ.”
“Không nhớ, sao đêm nay cô phải ở lại?” Cảnh Nhuế tiếp tục trêu ghẹo Trì Gia, nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, đôi mắt nàng thật xinh đẹp, đáy mắt thanh triệt, như mang ánh sáng.
Trì Gia khẽ cắn môi, lại bị hồ ly tinh bẫy, vừa nãy nếu mà từ chối thì giờ cũng không đến mức mất mặt, nàng đẩy Cảnh Nhuế, “Giờ tôi đi luôn! Chị đưa hợp đồng cho tôi.”
“Tôi sai rồi” Cảnh Nhuế nhanh nhanh nhận sai, chủ động hôn lên, trấn an, “Cục cưng, đêm nay đừng đi.”
Có lẽ người nói vô tình, nhưng người nghe có tâm, Trì Gia nàng chính là thích nghe hồ ly tinh gọi mình thân mật như vậy, khi bạn trai cũ gọi nàng như vậy, nàng cũng chưa có cảm giác gì. Nhưng Cảnh Nhuế vừa gọi nàng như vậy, nàng liền tưởng...
Trì Gia bất ngờ cưỡng hôn Cảnh Nhuế, so với phải nói chuyện, nàng càng thích trực tiếp hành động.
Hôn môi, hai người không hẹn mà cùng ôm chặt lấy nhau, đắm chìm trong hương thơm mềm mại của đối phương.
Thân thể bộc lộ ra phản ứng bản năng thường thành thật hơn rất nhiều so với nội tâm. Giống như Trì Gia, luôn là nghĩ hẳn là nên cự tuyệt Cảnh Nhuế, nhưng vừa tiếp xúc thân thể nhau, liền trở nên không tự chủ được.
Chỉ cần Cảnh Nhuế tới gần nàng, nàng liền hy vọng Cảnh Nhuế có thể càng tiến gần nàng hơn chút nữa. Luôn không thấy được thỏa mãn.
Trước kia Trì Gia và bạn trai cũ ở bên nhau, nhiều nhất chính là hôn môi, tay đối phương vừa chạm phải nàng, Trì Gia liền nhanh chóng đẩy ra, mặt đầy chán ghét. Hiện tại nhớ lại, những bạn trai cũ không chịu nàng, âu cũng là chuyện thường.
Nhắm hai mắt, liếm mút hôn sâu, Trì Gia không ngừng hé môi phối hợp với Cảnh Nhuế, đồng thời cũng không rõ tại sao mình lại biến thành như bây giờ? Thích ái muội không rõ với phụ nữ.
Bản chất của Cảnh Nhuế và người yêu cũ của nàng cũng là tương tự như này đi, đơn giản là muốn làm với nàng, nhưng khác nhau ở chỗ, ngay từ đầu hồ ly tinh đã bộc lộ rõ ràng mục đích của mình, mà không phải chơi trò ngụy trang thành tình yêu đích thực.
Dưới sự so sánh, Trì Gia ngược lại càng thích Cảnh Nhuế như vậy, ít nhất không dối trá như vậy. Giữa các nàng, ngay từ đầu đã không có hứa hẹn hay kỳ vọng gì, kết thúc thì cứ như vậy kết thúc.
Cho nên, Trì Gia mới có thể không kiêng nể gì giống như bây giờ mà hôn môi cùng Cảnh Nhuế.
Trộn lẫn nhiều chuyện khác vào cảm tình, dễ dàng trở nên không rõ.
Trì Gia và Cảnh Nhuế giống nhau, đều không thích dây dưa không rõ trên phương diện tình cảm.
Nhưng lúc này đây, Trì Gia và Cảnh Nhuế cũng không ngờ rằng, quãng đời còn lại sau này, hai người vẫn sẽ luôn dây dưa vào cùng với người trước mặt này, cắt không đứt, gỡ càng rối hơn.
“Thích hôn môi vậy cơ à...”
“...Thoải mái.” Trì tiểu thư khó được nói câu thật lòng, chỉ là tối đó ở quán bar, cái cảm giác nàng đánh bậy đánh bạ lần đầu tiên hôn Cảnh Nhuế, có lẽ cả đời nàng đều sẽ không quên.
“Tôi cũng thích” Cảnh Nhuế dùng lòng bàn tay vuốt cánh môi mềm mại của Trì Gia, “Chắc là cũng nghiện mất rồi.”
Trì Gia không nói, nhưng trong lòng tán đồng. Nàng lại vòng lấy cổ Cảnh Nhuế, chậm rãi rũ mắt hôn lên, ngầm nói chính là muốn tiếp tục, để đối phương đừng có dừng lại. Hai bờ môi kề sát, chiếc lưỡi mềm quấn quýt lấy nhau.
Chỉ cần hai người bắt đầu thân thiết, chính là trăm phần trăm phù hợp với yêu thích của đối phương.
Trì Gia thỉnh thoảng hơi hé mắt, thế nhưng lại cảm thấy Cảnh Nhuế ôm nàng, hôn nàng đến thâm tình. Nhưng ở dưới loại tình huống này, việc sinh ra chút ý loạn tình mê, hết sức bình thường.
Cảnh Nhuế ôm mặt Trì Gia, càng hôn môi là càng đắm chìm, cũng may đối phương cũng cho nàng đáp lại không ngừng. Dù cho trong lòng có biết rõ cô và Trì Gia không phải người chung đường, nhưng vẫn muốn dây dưa như vậy. Cô không muốn cưỡng cầu, rồi lại nhịn không được đi trêu chọc bé cừu trắng nhỏ này.
Việc ở bên nhau, Cảnh Nhuế không còn nhắc lại với Trì Gia nữa. Cô cảm thấy, mối quan hệ giữa các nàng không đề cập tới việc này ngược lại lại càng tốt hơn, miễn làm cho tan rã trong không vui, chi bằng cứ phát triển mối quan hệ giống thật mà lại giả. Ít nhất trước mắt, khi các nàng ở bên nhau thực hưởng thụ, cô tình tôi nguyện, là vui vẻ, này đã đủ rồi.
Hai người môi lưỡi còn quấn quýt bên nhau.
Trì Gia hôn Cảnh Nhuế, đẩy cô ngã xuống bàn ăn bên cạnh... Cảnh Nhuế vừa cười một vừa hôn lại, cũng không biết là ai lần trước chết sống không chịu, lúc này vậy nhưng thật ra lại chủ động.
Khi tấm lưng trơn bóng dán lên mặt bàn đá cẩm thạch lạnh băng, Cảnh Nhuế nổi hết da gà lên, cô cắn một cái không nhẹ không nặng trên mặt Trì Gia “Đồ ngốc, lạnh.”
“Ai bảo chị mặc ít như vậy...”
“Không mặc ít như vậy thì làm sao có thể quyến rũ cô?” Cảnh Nhuế xoay người, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của Trì Gia, “Ăn trước đã, không buổi tối lại không có sức.”
Trì Gia nghe mà khuôn mặt nhỏ đỏ lên, chỉ là, đêm nay, nàng và hồ ly tinh khẳng định lại là một trận đánh dài.
Uống ly nước ấm, Trì Gia mới thoáng bình tĩnh lại, ngồi ở bên bàn ăn, chờ Cảnh tiểu thư cho ăn.
Cảnh Nhuế múc một chén cháo cho Trì Gia, tri kỷ nói, “Ăn cẩn thận một chút, còn nóng.”
Ngoại trừ cháo hải sản, còn có vài món ăn nhẹ. Trì Gia thích ăn sủi cảo tôm nhất, một miếng là một cái, nhét đầy trong miệng.
“Tướng ăn thật khó coi.” Cảnh Nhuế ngồi ở đối diện Trì Gia, ưu nhã ăn cháo, ngoài miệng nói người ta tướng ăn khó coi, vậy mà lại nhìn chằm chằm người ta không chớp mắt, còn mang theo ý cười.
“Cái này gọi là ăn ngon miệng.” Trì Gia phồng hai má lên phản bác Cảnh Nhuế, “Mấy cái này đều là chị làm hết?” Nàng muốn biết còn có món nào mà Cảnh Nhuế không biết làm.
“Ngoài tôi ra còn có người khác hả?” Cảnh Nhuế giúp Trì Gia lau miệng, “Có phải cảm thấy mình thật hạnh phúc hay không?”
Trì Gia không quá quen với việc như này, chuyển đề tài, lầu bầu, “Không phải chị nói hôm nay chị mới trở về sao?”
Cảnh Nhuế cười không trả lời, đứng dậy lại đi múc thêm cho Trì Gia bát cháo.
Trì Gia ngơ ngác nhìn bóng lưng Cảnh Nhuế, cuộc đối thoại vừa rồi, nàng đột nhiên cảm thấy hai người như là một cặp “vợ chồng già”, Trì Gia xoa đầu, nàng miên man suy nghĩ cái gì vậy.
Nàng cùng Cảnh Nhuế, nào có tốt đẹp như vậy? Bình thường không liên lạc, lúc muốn mới hẹn gặp nhau.
Toàn bộ dịu dàng và ân cần, cùng lắm cũng chỉ là khúc dạo đầu cho việc lên giường.
Lại nói, cho dù đã tới bước này rồi, Trì Gia cũng không có ý định tương lai sẽ ở bên phụ nữ. Cho nên Cảnh Nhuế thực thích hợp với nàng, quan hệ của hai người như vậy, mặc dù lên giường, cũng sẽ không có gánh nặng quá lớn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có một đại mỹ nữ nấu cơm cho mình ăn, còn luôn biết thay đổi phương pháp đến quyến rũ mình, làm bao người phải ghen tỵ... Trì Gia đột nhiên hiểu ra, khó trách mấy tháng gần đây vận đào hoa bùng nổ.
Hiện tại xem ra, vận đào hoa của nàng đúng thật là rất vượng, dù sao thì một đóa đào hoa tao khí hồ ly tinh này, có thể sánh được với mười đóa đào hoa khác.
Nhìn chằm chằm vào vòng eo thon thả của Cảnh Nhuế, và chiếc gáy tuyết trắng thon dài, Trì Gia kìm nén không được, nàng đứng dậy đi tới phía sau Cảnh Nhuế, từ sau lưng ôm lấy đối phương, ôm thật chặt, ái muội ngửi mùi hương trên cổ cô.
Đây vốn dĩ phải là tư thế rất ngọt ngào giữa các cặp đôi. Mà giữa nàng và Cảnh Nhuế, cùng lắm cũng chỉ là thoải mái, Trì Gia nghĩ, không cầm lòng nổi đem đôi môi in lên cần cổ hơi lạnh của Cảnh Nhuế, nhắm mắt lại hôn.
Trước kia uống say Trì Gia mới dám làm như vậy với Cảnh Nhuế, mà hiện tại, nàng rất tỉnh táo, vẫn cứ mê luyến loại cảm giác này.
Sau lưng đột nhiên được bao bọc bởi hơi ấm, Cảnh Nhuế dừng một lát, cúi đầu nhìn xuống, một đôi tay mảnh khảnh ôm chặt lấy eo mình. Cảnh Nhuế ngẩng đầu, lẳng lặng cảm thụ hơi thở của Trì Gia lướt quanh cổ mình.
Trì Gia lại đang hôn cô.
Trái tim rung động, tuy rằng chỉ trong phút chốc, nhưng loại hương vị này đã thấm vào tận xương tuỷ.
“Không ăn nữa sao?” Cảnh Nhuế hỏi.
Trì Gia từ phía sau lưng nhô lên, hôn lên khóe môi Cảnh Nhuế, giọng nói mềm nhẹ, “Không ăn nữa, muốn làm.”
Một tiếng “muốn làm” này, Trì Gia được đến chân truyền của hồ ly tinh.
Cảnh Nhuế xoay người, hôn lên cái mũi của Trì Gia, nâng cằm nàng lên, “Tiểu hồ ly tinh.”
“Hồ ly tinh...” Trì Gia như gần như xa hôn lên đôi môi đỏ của Cảnh Nhuế, lưu luyến quên mất phải phản đối, “Còn không phải học theo chị.”
Trì Gia cũng phát giác, tại phương diện nào đó, mình càng ngày càng giống Cảnh Nhuế.
“Vừa mới ăn xong, nghỉ ngơi một lát.” Cảnh Nhuế ôm Trì Gia, ánh mắt hai người quyến luyến bên nhau, cô cắn môi Trì Gia, “Gấp cái gì, đêm nay chỉ mới vừa bắt đầu thôi, cô trốn không thoát đâu.”
Quá quyến rũ, lúc này Trì Gia hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu mình tới chỗ Cảnh Nhuế, hiện tại trong mắt trong đầu, đều chỉ có hồ ly tinh.
Nghỉ ngơi một lát, Cảnh Nhuế cầm váy ngủ đưa cho Trì Gia, để nàng đi tắm rửa trước. Trì Gia vẫn có chút mất mát, rốt cuộc nàng còn muốn làm chút tâm tư nhỏ của mình.
Nửa tiếng sau, Trì Gia mặc một chiếc váy hai dây màu hồng khiêu gợi từ phòng tắm bước ra, mái tóc dài xõa ra một nửa, sau khi cởi bra ra, ngực nàng cơ bản là giống với đồng bằng.
“Lại đây.” Cảnh Nhuế ngồi ở trên sô pha xem TV ăn trái cây, thấy Trì Gia đi ra, mỉm cười ngoắc ngón tay về phía nàng.
Trì Gia vừa lại gần, đã bị Cảnh Nhuế kéo vào lòng, sau đó ngồi ở trên đùi đối phương. Chân hai người đều dài, trắng nõn tinh tế.
Cảnh Nhuế mới vừa ngẩng đầu lên, Trì Gia liền đem môi hôn đến, vòng qua cổ Cảnh Nhuế, ăn ý hôn môi. Nhiều lần cùng Cảnh Nhuế làm mấy việc này đó, Trì Gia dần dần không còn có cái gì gọi là thẹn thùng nữa, mà chỉ diễn ra một cách tự nhiên.
“Xem TV với tôi một lát.” Cảnh Nhuế nghịch tóc Trì Gia, đột nhiên cười nói, “Muốn ăn trái cây không? Tôi đút cho cô.”
Không phải đút bằng tay, là đút bằng miệng.
Trì Gia cũng không khách sáo, Cảnh Nhuế dùng miệng đút cho nàng bao nhiêu, nàng liền đưa môi qua tiếp nhận bấy nhiêu. Một đĩa trái cây, trên cơ bản là do hai người hôn môi ăn hết, thế cho nên sau khi ăn xong, thở không nổi.
Phòng khách, trên sô pha, da thịt như tuyết, hơi thở giao hòa, thỉnh thoảng xen lẫn một hai tiếng cười nói.
Trì Gia thật hoài nghi có phải Cảnh Nhuế nghiên cứu qua mấy cái này rồi không, chứ không thì làm sao mỗi lần đều không trùng lặp.
“Có phải tôi không chủ động liên lạc với cô thì cô cũng sẽ không liên lạc với tôi hay không? Nhớ tôi... thì phải gọi điện thoại cho tôi, đã biết chưa?” Cảnh Nhuế nói, như là đang giao phó một nhiệm vụ quan trọng.
Muốn Trì Gia thừa nhận một câu nhớ Cảnh Nhuế, này còn khó hơn so với lên trời, tuy rằng mấy ngày nay Trì Gia đúng là có nhớ. Nàng tựa đầu vào trên vai Cảnh Nhuế, cắn răng nói, “Ai nhớ chị chứ...”
“Còn cãi bướng.” Cảnh Nhuế cười, nói xong tìm đến môi Trì Gia, tiếp tục hôn nàng. Thời gian từng phút trôi qua.
Trên sô pha, Cảnh Nhuế ôm Trì Gia, nép vào nhau trong vòng tay ấm áp, nàng cúi đầu dùng mu bàn tay cọ lên mặt Trì Gia, “Lên trên giường đi.”
“Ừm.” Trì Gia mềm mại đáp lời, tựa hồ còn chưa có lấy lại tinh thần ra khỏi trạng thái vừa rồi.
Phòng ngủ, vừa đến trên giường, Trì Gia nhanh chân, chiếm được vị trí có lợi trước, cắn môi nhìn Cảnh Nhuế cười xấu xa.
Cảnh Nhuế nheo mắt, có chút mệt mỏi, “Trì Gia, để cô ở bên một lần... là đã vui vẻ như vậy...”
Trì Gia cảm nhận được sự “mỉa mai” trần trụi từ phía đối phương, nói ít làm nhiều, cho đến tận khi Cảnh Nhuế không còn sức lực để nói ra một câu hoàn chỉnh, Trì Gia mới vừa lòng.
Khi mỏi mệt qua đi, Cảnh Nhuế như đã nhìn thấu tâm tư Trì Gia, thưởng cho Trì tiểu thư một lần “tắm uyên ương”. Chẳng qua lúc tắm rửa, cũng không có ai còn sức lăn lộn nữa, cũng chỉ hôn vài phút, vô cùng có quy củ.
Lại đến nửa đêm.
“Muốn ăn không?” Nằm ở trên giường, Cảnh Nhuế đột nhiên lấy ra một thanh chocolate, đưa tới trước mặt Trì Gia.
Trì Gia cũng không biết Cảnh Nhuế lấy ra từ chỗ nào, nhớ đến gói hàng mấy ngày trước cô gửi cho mình, Sao tự dưng không có chuyện gì chị lại gửi cho tôi một trăm thanh chocolate làm gì? Nhàm chán...”
Cảnh Nhuế nghiêng người ôm lấy Trì Gia, xoa khuôn mặt nhỏ của nàng, tươi cười trên mặt thật quyến rũ, “Làm mệt rồi, thì ăn một thanh. Nếu mà không đủ, chỗ tôi còn rất nhiều.”
Nhìn thanh chocolate cùng loại trong nhà Cảnh Nhuế, cũng là cả một thùng, Trì Gia vô cùng ghét bỏ, chị ta đường đường một bà chủ lại như vậy, là cái thú vị xấu xa gì chứ?
Khi Trì Gia muốn tổn thương Cảnh Nhuế sẽ không giữ khẩu đức chút nào, “Cảnh Nhuế, chị đúng thật là biến thái...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.