"Cậu uống rượu à?" Ninh Thiển có thể nghe ra Ôn Cận nói chuyện, mang theo say rượu.
Lại là một lát yên tĩnh.
Ôn Cận cũng ý thức được sự đột ngột của mình: "Xin lỗi, quấy rầy cậu muộn như vậy, không có việc gì..."
Giọng điệu mệt mỏi, bất đắc dĩ, cô nhất định tâm tình không tốt.
"Cậu đang ở đâu? Mình sẽ đến ngay." Ninh Thiển lo lắng hỏi, hướng về phía Ôn Cận nói: "Có thể giúp mình hay không? " Cho dù giờ phút này cô ở ngoài ngàn dặm, cũng phải bay qua.
Ôn Cẩn do dự, vẫn nói địa chỉ của mình. Cô không có bạn bè, trong lòng tích tụ, cũng không biết nói với ai. Ninh Thiển, là người bạn duy nhất cô có thể nhớ tới bây giờ.
Cảnh Nhuế một mình uống một ly rượu, mới thấy Ninh Thiển vội vàng trở về.
Ninh Thiển cầm lấy túi xách: "Tôi phải đi trước, cô ấy gọi điện thoại cho tôi, hình như tâm tình không tốt, tôi phải đi giúp cô ấy."
"Cô làm cái lốp xe dự phòng thật sự là tận tâm tận lực."
Ninh Thiển trước khi rời đi còn không quên sửa chữa: "Là bạn gái tương lai, cảm ơn."
Giống như Trì Gia, Cảnh Nhuế cũng quen uống rượu một mình.
Cảnh Nhuế thường nghe Ninh Thiển tán gẫu về Ôn Cận, cô rất bội phục Ninh Thiển, thầm mến nhiều năm như vậy không có kết quả, còn có thể bảo trì phần nhiệt tình này, cam tâm tình nguyện vì một người có lẽ không có khả năng trả giá.
Càng lớn tuổi, dường như càng ngày càng không thể hiểu được sự kiên trì này. Cảnh Nhuế đã không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ta-yeu-nhau-vi-dan-tru-hai/960303/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.