Jennie theo bản năng sờ bên hông, trống rỗng, mở mắt ra, trời đã sáng, nhớ tới hôm qua trên mặt nhất thời đỏ lên
Soojin nghe bên trong có động tĩnh, gõ cửa hỏi: " Tiểu thư, thức dậy sao? "
Jennie nhìn xung quanh, thấy cái gì cũng ổn mới nói: " Vào đi "
Soojin đẩy cửa vào, phía sau còn có một nha đầu của vương phủ, trên ray còn cầm áo choàng màu đỏ. Soojin đem đưa ấm lô cho Jennie, áo choàng cùng ấm lô đều cho Jennie, soojin hầu hạ Jennie thay áo nói: " Bên ngoài tuyết rơi, Vương gia sợ tiểu thư lạnh nên cho người vào cung mang tới "
Jennie trong lòng ấm áp, nhẹ giọng nói:
" Đúng là tiếc rơi " sau đó hỏi: " Vương gia đâu? "
" Sáng sớm đã cùng vài vị tướng quân rời phủ "
Jennie đoán chắc là vì việc Bắc Xuyên vương nên không hỏi thêm. Trang điểm ăn mặc xong rồi đi tới đình viện. Tuyết đang rơi, dù không lớn nhưng đã trắng xóa một mảnh, hạ nhân vương phủ đưa tới một cái ô, soojin cầm ô đi trên đường cửu khúc. ( mấy cái đình ngoằng ngoèo trong phim hay chiếu á )
Vương phủ không thể so với hoàng cung rộng lớn, nhưng tin xảo hơn. Từ đình lớn đến núi giả, đến từng ngọn cây ngọn cỏ đều tin tế, lại còn được bao bọc trong tuyết, cảnh đẹp không sao tả xiết
Jennie ngồi trong đình, nhìn cảnh đẹp trong vườn nói: " Nơi này cũng thanh tịnh"
" Vương phủ vừa lớn vừa đẹp như vậy mà chỉ có mình Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ta-yeu-la-nu-nhan/4331264/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.