Trong màn đêm một thân ảnh cao to bay qua tường thành cao cao, hướng về vùng ngoại ô, ước chừng năm dặm đường dừng lại chỗ có mấy doanh trại, nhìn xung quanh một phen, đi đến lều lớn nhất.
Tới gần đột nhiên có 4-5 thị vệ lao ra quát: " người phương nào? "
Hắc y nhân không chút hoang mang đưa ra lệnh bài
Thị vệ thấy xong vội vàng thu binh khí, tránh qua một bên, trong đó có một người nói: " công tử, thỉnh "
Tuy là nơi lân thời nhưng bên trong lều trại vẫn được bố trí tinh xảo và đồng nhất, ở giữa là ghế thái sư, một thiếu nữ đang nhàn nhã ngồi, ước chừng 20 tuổi. Dung mạo tú lệ, y phục đẹp đẽ quý gia, trên mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn người tới khẽ mở miệng: " ngươi làm cho bổn quận chúa hảo chờ "
Hắc y nhân tháo mặt nạ, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng, vuốt cằm nói: " tại hạ cũng muốn đến sớm nhưng cửa thành thị vệ sâm nghiêm. Tại hạ khổ không có cơ hội nên mới trì hoãn đến hai ngày, xin quận chúa hãy thứ lỗi "
" đến là tốt rồi, chỉ sợ ngươi không đến, bổn quận chúa trong lòng có thể không để "
Nói xong vỗ tay đứng lên thong thả đi đến trước mặt hắc y nhân, ngẩng đầu nhìn hắn, lại nói: " tục ngữ nói, sĩ đừng ba ngày làm nhìn với cặp mắt khác xưa, không ngờ ngươi một man di hoàng tử lại có thể học được vẻ nho nhã của trung nguyên, thoạt nhìn so với bổn quận chúa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ta-yeu-la-nu-nhan/4331238/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.