Không kịp suy nghĩ Mạch Ngôn thốt ra câu nói mà sau khi nghe đến chính mình cũng phải giật mình.
Từ xưa đến nay chúng tiên đều gọi Mặc Triều Bạch là chiến thần Bạc Vân. Rất ít người trên thiên giới biết được trên thật của Mặc Triều Bạch. Thái tử Mạch Ngôn lại càng không thể biết. Do đó khi Mộ Khanh Trần gọi y là "Mặc Triều Bạch" y đã vui mừng mà phát hiện Mạch Ngôn vẫn nhớ mình là ai.
"Ngươi vừa gọi ta là gì?"
Mặc Triều Bạch từng bước lấn tới đôi mắt sáng rực nhìn Mạch Ngôn.
Khiến cho Mạch Ngôn phải thụt lùi bỏ qua đôi mắt đang nhìn mình. Chỉ im lặng chắp tay về phía Thiên Quân. Giọng nói uy nghiêm của Thiên Quân không cho phép cự tuyệt.
"Được rồi, vậy ta ra lệnh cho thái tử Mạch Ngôn cùng với chiến thần Bạc Vân ngày mai lập tức khởi hành đi đến Hỗn Độn tu bổ kết giới!"
"Mọi người giải tán cả đi!"
Mạch Ngôn cũng theo hướng điện của mình mà rời đi. Mặc Triều Bạch im lặng đi sát bên cạnh đến một rừng trúc kéo tay Mạch Ngôn tiến vào trong.
"Theo ta!"
Mạch Ngôn giãy khỏi bàn tay của Mặc Triều Bạch.
"Buông ta ra, ngươi muốn làm gì?"
Nhưng Mặc Triều Bạch vẫn ngang ngược mà nắm trở lại, mặc kệ Mạch Ngôn la lối vẫn vững chắc kéo y vào sâu trong rừng. Khi đã cảm thấy khoảng cách đủ xa không ai có thể nhìn thấy mới buông Mạch Ngôn ra. Mạch Ngôn còn chưa kịp chạy ra ngoài đã bị Mặc Triều Bạch ấn lên một thân cây trúc xanh mướt, cúi đầu hôn Mạch Ngôn.
"Ngươi.."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ta-yeu-la-chien-than/951163/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.